Thứ Hai, 21 tháng 12, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 15

 


Tụi tớ có mặt ở sân trường từ rất sớm, cổ động viên mà hăng dữ lắm luôn á. Khải Minh và hai bạn kia cũng đã vào phòng hội đồng chuẩn bị cho vòng đầu tiên. Tớ không phải là người thi mà tớ hồi hộp như cái trống trường tùng tùng í. Chắc Khải Minh cũng có cảm giác như tớ nên là tớ chạy một mạch vào phòng hội đồng. Ôi, phòng đông kín thí sinh và thầy cô giám khảo, tớ không biết làm sao để Khải Minh thấy được mình đây thì may quá có một bạn gái xinh như thiên thần á.
- Cậu tìm ai à? Có cần tớ giúp gì không?
- Ơ... Có, có í. Tớ muốn nhờ cậu gọi bạn Khải Minh ngồi bàn thứ ba đó đó á ra đây được không cậu nhỉ?
- Ô kề, chuyện nhỏ.
- Tớ cảm ơn cậu nhiều nha.
- Không có gì nè.
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, người đâu vừa xinh vừa tốt bụng thế. Cô bạn thần tiên tỉ tỉ. Pặc. Pặc.
- Á!
Khải Minh đánh nhẹ vào vai tớ mà làm tớ giật mình luôn.
- Lan Di tìm tớ hả? Có việc gì sao?
- Có. Có. Tớ có cái này cho cậu nè Khải Minh.
Tớ lấy trong cái ba lô màu hồng xinh xinh ra mấy cái kẹo hồ lô tí hon. 
- Nè. Kẹo hồ lô. Khải Minh ăn đi, ăn vào là hết hồi hộp liền á. Mỗi lần tớ lo sợ điều gì là tớ ngậm một cây liền, năm phút sau tự tin hẳn lên luôn nha. Hồ lô biến hình... Hì. Hì
Khải Minh sau khi nghe tớ quảng cáo quá hài hước cậu ấy ôm bụng cười ha hả.
- Cảm ơn cậu. Nhưng mà ai bảo với Lan Di là tớ hồi hộp vậy?
- Thì do tớ đang hồi hộp nên nghĩ cậu cũng như tớ á. Vậy... thôi trả tớ đây.
- Đồ khùng. Cho rồi là của tớ mắc gì phải trả. Tớ vào đây, cổ động viên rất có tâm. Be like Lan Di nhé.
Khải Minh quay lưng đi vào trong, chỉ nhìn thấy tấm lưng của cậu ấy mà tớ cũng xiêu quẹo cái lồng ngực mất rồi.
Năm phút nữa là cuộc thi bắt đầu. Đội hình năm lớp của khối Mười nghiêm túc thành một hàng dọc, còn bọn tớ cổ vũ thì ngồi dưới sân khấu. Cứ dăm ba phút là mỗi lớp hét to khẩu hiệu cổ vũ đội nhà, lớp tớ cũng vậy.
"10Zb sì ting, coca, pepsi, trà sữa, trà đào, tắc xí muội, bánh trắng trộn, hột vịt lộn, phô mai que CỐ LÊN"
Lớp tớ có mỗi cái khẩu hiệu cu te thế chứ nị. Cứ mỗi lần đồng thanh hét lên thì dường như mỗi ánh mắt đều đổ dồn về chúng tớ. Họ cười sặc sụa, cả ban giám khảo cũng vậy á. 
- Đại diện lớp 10Zb cho thầy biết ai là người đưa ra khẩu hiệu siêu bá đạo này vậy?
Diệp Lục Tố đứng lên trả lời thầy hiệu trưởng. 
- Dạ thưa thầy, theo như tụi em khảo sát thì nhu cầu ăn uống của mỗi người chiếm 90% và chỉ cần nghĩ tới đồ ăn thì tự nhiên dù mình có buồn chán cỡ nào cũng bị lãng quên và để đỡ căng thẳng cho đội nhà và đội bạn nên tất cả chúng em đã thiết kế ra một khẩu hiệu vô cùng cu te này ạ.
"10Zb sì ting, coca, pepsi, trà sữa, trà đào, tắc xí muội, bánh trắng trộn, hột vịt lộn, phô mai que CỐ LÊN"
- Đội lớp 10Zb cố lên nhé, thầy rất tự hào về tinh thần đồng đội của các em. Các lớp còn lại hô to cổ vũ các bạn nào. Cuộc thi sẽ bắt đầu sau ba tiếng trống.
Thùng. Thùng. Thùng.
Bây giờ thì tớ mới để ý đến cậu bạn Hạ Uy Vũ nha, đúng như lời đồn. Cậu ấy có một 'nhan sắc' vạn người mê, Hoàng Khải Minh lớp tớ bây giờ cũng phải lu mờ trước Hạ Uy Vũ mất rồi. Cậu ấy có đôi mắt hoàn mỹ nhất mà tớ chưa từng gặp, to hơn một chút sẽ không đủ thâm sâu, nhỏ hơn một chút sẽ không được trong sáng, nó rất hài hòa với khuôn mặt kiêu ngạo đáng yêu không thể tả được ngay lúc này. Tất cả đều rất hoàn hảo. Cả cô bạn thần tiên tỉ tỉ nữa kìa, họ cùng lớp á? 
Cuộc thi đang ở giai đoạn gay cấn nhất. Lớp tớ và lớp của nam thần đang bằng nhau về điểm số. Thầy giám khảo đang chọn lọc vòng thi phụ để chọn ra lớp thắng cuộc í. Người rối rắm nhất lúc này lại là tớ, tớ không muốn Hạ Uy Vũ thua và càng không muốn lớp tớ về nhì. Tâm tư lý sự như này thì sao hả Tiểu Lan Di?
- Vòng thi phụ sẽ là một câu hỏi test IQ. Câu hỏi sẽ là: Ngày trước ngày hôm trước là ba ngày sau ngày thứ Bảy. Vậy hôm nay là ngày gì? Thời gian bắt đầu đếm ngược.
Đến giây thứ bảy, chuông đèn đội nam thần sáng lên. 
- Đáp án của em là thứ Sáu thưa thầy. Ba ngày sau thứ Bảy tức là Chủ nhật, Thứ hai, Thứ ba. Ngày hôm trước sẽ là Thứ tư, tức Thứ ba sẽ là ngày trước hôm trước.
- Em chắc chứ.
- Vâng ạ.
- Đây là đáp án chính xác. Vậy là chúng ta đã có kết quả cho cuộc thi Trang sử hồng lần I, đội về nhất là 10Za và tiếp theo về nhì là 10Zb, về ba 10Ze. Các đội còn lại giải khuyến khích. Chúc mừng các em. 
Tớ phải công nhận Hạ Uy Vũ không chỉ đẹp trai mà còn thông minh nữa. Kiểu như cậu ấy toàn gen trội thôi, tài sắc vẹn toàn á. Lớp tớ thì về nhì nhưng mà không sao chúng tớ còn được giải "Cổ động viên hăng hái nhất".
Ánh mắt ấy như muốn lôi kéo tớ đi vào nội tâm của cậu ấy. Đôi môi, mỏng đi một chút càng lạnh lùng vô tình, dày thêm một chút thì lại mất đi cái duyên trên khuôn mặt ưu tú, khuôn mặt nam thần nếu ốm đi một chút thì quá gầy, nếu mập thêm một chút thì không đủ anh tuấn. Thêm cái màu da...
- Cậu không đi chúc mừng lớp mình á? Này. Lan Di. Tiểu Lan Di.
- Hả? Cậu gọi tớ á?
- Cậu không ổn ở đâu hả. Tớ gọi muốn nát cổ họng. Tớ hỏi là cậu không đi chúc mừng đội lớp mình sao?
- Có. Có chứ.
Bạch Ngọc cùng tớ đến chỗ các bạn. Lớp tớ được thầy Minh Anh thưởng cho chuyến đi dã ngoại cuối tuần sau í. 
Di Di 's House - Angel in Dreams
#Hôm nay Lan Di đã format lại cho bé lốc nhà tớ rồi nì. Tớ còn có thêm phần chat facetime í. Tuy là chúng ta cũng giống như người qua đường, có lúc đến rồi cũng sẽ có lúc các cậu mất hút tớ cũng không biết được các cậu là ai cả. Tớ thật lòng rất quý những lời chia sẻ từ các cậu. Hy vọng dù là một người xa lạ nhưng đến với ngôi nhà nhỏ của Lan Di thì các cậu có thể cởi bỏ những phiền chán khi bước qua nhé. Story hôm nay Lan Di sẽ kể cho các cậu nghe về nam thần mà tớ mới gặp. Các cậu không biết được cậu ấy đẹp trai cỡ nào đâu, tớ có là một nhà văn cội rễ cũng không thể tìm ra từ ngữ nào thích hợp để miêu tả khí chất của Hạ Uy Vũ, đẹp trai phóng khoáng cũng không đủ để miêu tả tài năng của cậu ấy, tao nhã lịch thiệp lại càng không đủ để miêu tả thanh khí của cậu ấy.#
"Tớ còn không hiểu nổi cái bờ lốc của cậu chỉ viết về nam thần hay soái ca thôi hả? Nếu vậy thì đặt hẳn cái tên Nhân chi sơ - Tính mê trai luôn nhé."
"Huê. Cậu thích tớ phải không? Chứ sao bức xúc quá vậy. Tớ viết về mỹ nam của tớ thì có gì sai? Cơ mà, cậu babiboy_deptraichungtinh ơi cậu mở nick chat lên tớ xem mặt cái, có phải cậu cũng là mỹ nam bao người mê không đấy."
"Hội chứng crazy for boys. Tớ lại sợ cậu phải dành hẳn một sitcom dài tập để miêu tả nhan sắc trừu tượng của tớ đấy."
"Cậu hơi tự tin quá đáng, tự luyến quá đà rồi á."
"Hơiiiiii. Liêm sỉ gì tầm này nữa hả Lan Di. Ngáo thì có thể đầu thai chứ mê trai thì kiếp nào cũng thế thôi."
"Cậu... Cuộc đời dù đúng dù sai, gái mê trai vẫn là điều bất hủ mà. Tớ cũng chỉ là con gái thôi mê trai thì có gì sai."
.....
- Khả Tú nè, Lan Di có chuyện này muốn hỏi á. Cậu có rảnh không vậy? - Khả Tú vẫn chăm chú đọc sách.
- Có chuyện gì? Cậu nói đi.
- À. Thì... Hạ ... Hạ Uy Vũ lớp cậu á? Cậu ấy... Cậu...
- Cậu ấy làm sao? Cậu nói gì thế. Nói rõ xem nào, nói vậy sao tớ hiểu ý cậu muốn nói gì.
- Ừ. Hạ Uy Vũ á. Cậu biết gì về cậu ấy không kể tớ nghe với.
- Sao tự dưng hỏi Hạ Uy Vũ? Cậu có ý gì?
- Tớ đâu có. Tớ chỉ muốn biết chút xíu thôi mà.
- Tớ không quan tâm lắm đâu. Cậu muốn biết gì nói đi mai tớ vào hỏi cậu ấy cho.
- Ơ. Không. Không. Không đâu. Tớ hết muốn biết rồi. Thôi tớ không làm phiền cậu nữa, cậu đọc sách tiếp đi. Xem như tớ chưa hỏi gì nha. Úm ba la cà na xí muội quay về ba phút trước khi tớ xuất hiện. Biến. Hì hì. Tớ đi đây, cậu đọc sách tiếp đi nha.
- Cậu xem phim nhiều quá rồi đó.
Hú hồn con chim én, thiệt là xu cà na mà. Ngại chết đi được. Vẫn chưa moi được xíu thông tin gì hết, tớ buồn quá xá. 
- Hù.
- Ơ, Khả Vi á. Cậu làm tớ giật mình. Sao cậu lại ra đây? 
- Lúc nãy tớ nghe cậu và Khả Tú nói chuyện rồi nha. Có phải cậu thích Hạ Uy Vũ đúng không? Nói thiệt đi.
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, Khả Vi nói gì vậy chứ, xí hổ quá.
- Tớ... làm gì có.
- Không có á. Vậy thôi, tớ còn tưởng cậu muốn biết gì về Hạ Uy Vũ nên mới theo ra đây. Thì thôi, tớ vào vậy.
- Khoan khoan đã Khả Vi. Thật ra thì tớ hơi hơi mến cậu ấy í. Tớ cũng có thích một chút, cậu có thể nói cho tớ biết chút chút về cậu ấy cũng được mà.
- Thích một chút thôi mà đi điều tra người ta vậy á?
- Thì ... Thì nhiều chút.
- Ha.ha. Được được. Nhưng, tớ có điều kiện.
- Điều kiện?
- Đúng. Ghé tai tớ nói nhỏ nè.
Thế là giữa tớ và Khả Vi có một cuộc trao đổi nho nhỏ. Cậu ấy cũng muốn biết về một người ở lớp tớ và người đó tớ cũng biết rất rõ.
<Khả Vi đã gửi cho bạn một hình ảnh.>
<Thấy mỗi cái lưng thôi á? Khả Vi cậu chụp có tâm một xíu đi.> 
<Cậu không thấy khuôn mặt của cậu ấy lạnh lùng đến cỡ nào đâu, tớ cứ thích gửi cậu từ đằng sau á. Còn chụp chính diện thì tớ... chưa đủ trình độ đó. Tớ lui về hậu phương nhường bước cho cậu á Lan Di.>
<Được. Có một cô bạn nhát như thỏ đế. Để tớ sẽ làm chuyện đó.>
<Còn nam thần của tớ đang làm gì vậy?>
- Lan Di.
- Ơ, tớ đây. Đọc đến đoạn nào rồi? 
Tự nhiên mọi người nhìn tớ quá trời luôn. Không hiểu gì luôn. 
- Cậu ngồi xuống đi. Bộ có tật giật mình hả. - Khải Minh trêu tớ.
- Khải Minh, cậu đừng đùa như vậy. Tớ đau tim chết đó. Cậu không có kiếm được Tiểu Lan Di khác cho ba Bảo Khánh đâu nha.
- Cậu thôi làm chuyện riêng đi, cũng bớt chụp hình tớ lại. Lấy hình ảnh của người khác là vi phạm quyền riêng tư đó, tớ có thể kiện cậu. Ok?
- Nố nồ no. Tớ đâu có. Cậu nhìn nhầm rồi.
- Còn cãi. Đưa điện thoại đây. - Khải Minh định giật lấy điện thoại của tớ thì may quá tớ kịp giấu vào ba lô.

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 14

 


- Bánh cậu làm sao?
- Ơ, không. Là ba tớ làm đấy. Cậu ăn thử đi.
- Tớ không thích bánh ngọt, nhưng cũng cảm ơn cậu.
- Vậy á, bánh ngọt cũng ngon lắm mà. Cậu thử đi, đảm bảo không ngon tớ đi bằng cái đầu gối luôn í.
Khải Minh cười cười nhìn vào cái bánh, cậu ấy không ăn mà bỏ vào ba lô. Người thì gầy o hà mà lại còn không thích ăn ngọt á? Biểu sao không ốm cho được. Cậu ấy phải học hỏi tớ đây này, tớ thừa nhận cái gì tớ cũng không có nhưng mỡ thì bổn cô nương đây có thừa. Thôi kệ, bây giờ cậu ấy không thích thì chắc gì sau này cậu ấy cũng không thích, cứ để Tiểu Lan Di lo.
Một buổi chiều ở ký túc xá... 
- Thiên Thu à, hôm nay là tới cậu dọn toilet đấy, sao cứ để đến ngày trực của mình thì lại phải nhắc nhở. Cậu phải tự giác đi chứ, từng tuổi này rồi mà, nhìn cái toilet tớ chả muốn đi tắm. 
Ngọc Hân lại cằn nhằn chuyện dọn toilet của cái Thu, cậu ấy đúng kiểu hơi đanh đá nhưng cực kỳ cực kỳ kĩ tính nha. Mỗi lần đến ngày trực của cậu ấy là bọn tớ thích lắm, đâu ra đó mọi thứ đều ngăn nắp sạch bóng. Còn Thiên Thu thì ngược lại, nhìn cái giường của cậu ấy mà tớ chẳng biết kể đến bao giờ mới xong như một cái kho thu nhỏ vậy đó, cậu ấy thích để đâu thì quăng vào đó, có khi tìm rát cả mắt chẳng ra, cuối cùng nó nằm dưới gối của cậu ấy. Ôi đừng nói tới Trần Thụy Thiên Thu, chúng tớ ngán tới ngàn thu không phai, ngàn năm không nhớ nổi luôn rồi.
- Chúng ta nên học cách tự giác khi ở chung tập thể như thế này, đỡ phải phiền tới ai. Các cậu thấy tớ và Khả Vi có bao giờ đợi nhắc nhở. Kể cả chuyện các cậu làm gì đi đâu thì chúng tớ đều biết hết nhưng đó không phải là chuyện của tớ nên không quan tâm. Nhưng dù sao các cậu có làm gì cũng phải giữ ý giữ tứ kẻo liên lụy cả phòng. 
- Ơ, cậu đang ám chỉ ai vậy Khả Tú? - Không biết là cậu ấy đang ám chỉ điều gì luôn á. Phòng tụi tớ toàn con gái có làm gì mà ảnh hưởng đến ai chứ.
Nhã Dinh từ cửa bước vào.
- Các cậu nên hỏi cậu ấy.
Khả Tú đưa mắt nhìn về hướng Nhã Dinh. Chúng tớ đều chưa hiểu chuyện gì. 
- Các cậu ... sao nhìn tớ dữ vậy? Hôm nay tới ngày tớ trực á? Cũng không đúng, hôm trước tớ mới trực rồi mà. Ơ...
- Nè. cậu đi đâu mới về, tớ nghe toàn mùi dầu thơm nam nha. - Lục Tố im lặng từ đầu cho tới bây giờ mới lên tiếng.
- Tớ... Tớ, a đúng rồi. Tớ mới đi ra ngoài công viên hóng mát cho thoải mái tinh thần, mấy hôm nay tớ bị căng thẳng quá á mà. Hì. Hì. Có gì mà các cậu căng thế.
- Cậu ấy nói láo đấy. Nhã Dinh đi qua phòng 0Zb, không chỉ hôm nay mà những ngày trước nữa, mấy hôm cậu ấy trực nhật thì cậu ấy tranh thủ làm thật sớm để có thời gian qua bên đó, phòng bên đó toàn nam sinh, cậu cẩn thận đấy bị giám thị bắt gặp thì không hay đâu.
- Gì cơ? Khả Tú nói đúng chứ Nhã Dinh? Cậu qua bên đấy làm gì hả? 
Tớ thắc mắc thật í. Quy định của ký túc xá là không cho phép nữ sinh qua phòng nam sinh và ngược lại mà. Nếu bị bắt thì sẽ được sướng tên giữa sân trường í.
- Tớ đâu có. Ai bảo các cậu thế đấy.
- Cậu chắc không, tớ bắt gặp chiều hôm thứ hai sau khi hết giờ học thì cậu chạy xuống căn tin bà Sáu mua mấy ổ bánh nguyệt quế đem qua phòng cho bạn Huỳnh Điệp Viên. Cậu đừng nói là tớ nhìn nhầm. Tớ có hẳn mấy tấm ảnh đây này.
- Huê... Cậu theo dõi tớ á? Đồ mất lịch sự.
Nhã Dinh liếc mắt nhìn Khả Tú.
- Tớ không rảnh rỗi để đi rình rập cậu đâu. Điều tớ làm chỉ muốn tốt cho cậu vì chúng ta đang ở chung một phòng. Còn cậu có yêu đương kiểu gì thì không liên quan đến tụi tớ.
- Miệng thì nói không liên quan mà bây giờ ở đây hỏi cung người khác á? Đúng là khẩu phật tâm xà...
- Xàm. Không hơi sức đâu mà đôi co với cậu. 
Khả Tú nói đoạn đi thẳng vào toilet. Nhã Dinh ấm ức úp mặt vào gối khóc tu tu đúng chán đời mà.
#Trên đời này điều khó khăn nhất chính là hiểu rõ bản thân mình là ai đúng không nhỉ? Nhã Dinh mạnh mẽ theo đuổi tình cảm của cậu ấy mặc cho nhiều thứ ngăn cản, cậu ấy vẫn quyết định dù đúng hay sai. Tớ thấy cậu ấy thật sự rất dũng cảm đấy chứ. Nhưng Nhã Dinh lại yếu đuối trước một vài lời trách móc, đôi khi mình có thể bỏ qua sỉ diện nhưng lại không thắng nổi cái bản ngã của bản thân. Haizzzz. Các cậu không thấy Khả Tú nhà tớ chững chạc như nào đâu, cậu ấy rất biết quan tâm đến từng cử chỉ của mọi người í. Hình như là tớ... chưa từng thấy Khả Tú than thở về những chuyện xung quanh, cậu ấy luôn luôn nói thẳng ra nếu thấy không hài lòng. Ở cái điểm này tớ thấy không hay lắm nhỉ. Kiểu rất mất lòng mọi người í. Còn tớ á? Tớ còn chưa hiểu rõ bản thân mình là con người như nào luôn á. Theo các cậu thì tớ như nào nhỉ?#
Năm phút sau đó, babiboy_deptraichungtinh reply.
"Trên đời này mê trai là khổ nhất"
"Gì cơ? Ai mê trai? Ai là khổ nhất? Cậu bé ngây ngô ơi cậu đáp sai ý tớ rồi í ẹ"
"Này cô bé ngu ngơ đọc mà không ngẫm á."
"Ơ..."
Tớ thật lòng rất muốn biết mặt cậu ấy ghê cơ. Người gì đâu nói gì cũng toàn gì đâu. Người gì đâu kì gì đâu luôn á.
Tuần sau là ngày hội "Trang sử hồng khóa I" của khối Mười. Lớp tớ đại diện ba cậu được xem là ưu tú nhất á. Khải Minh, Huỳnh Mỵ Châu và Tử Tiên Tử nè, tớ nghe đâu đối thủ nặng ký là Hạ Uy Vũ lớp của Khả Tú í. Cậu ấy thuộc top đầu của khối tớ. Ơ... Không, tớ nhớ lộn mất rồi. Cậu í thuộc top đầu của trường tớ cơ. Nghe danh tiếng thơm lừng nhưng chưa có dịp chiêm ngưỡng nhan sắc nam thần ấy, đợt này chúng tớ có cơ hội diện kiến rồi. Đội hình cổ vũ của lớp tớ hoành tráng hơn các lớp khác nhiều. Sau giờ học, thầy Minh Anh ở lại bồi dưỡng thêm một số kiến thức cho ba bạn chuẩn bị đi thi, tớ và Diệp Lục Tố cũng ở lại học hỏi.
- Thầy hỏi thử vài câu test IQ nhe, các em lắng nghe. Có 2 USD (tiền giấy loại 1 USD) trong cả hai chiếc ví. Nhưng có một chiếc ví có số tiền gấp đôi chiếc ví còn lại. Theo các em làm sao điều này có thể xảy ra? Trong ba giây ai có thể giải thích?
Khải Minh giơ tay trong khi hai bạn còn lại vẫn chưa nghĩ ra.
- Thưa thầy. Mỗi ví có 1 USD và chiếc ví này nằm trong chiếc ví kia.
- Wow. - Chúng tớ đồng thanh.
- Giỏi lắm. Câu tiếp theo nha. Trong một hồ nước có một cụm lá bông súng, mỗi ngày cụm lá này tăng gấp đôi kích thước, nếu mất 48 ngày cụm lá này sẽ bao trùm toàn bộ hồ nước, vậy phải mất bao nhiêu ngày thì chúng bao phủ nửa hồ nước? 1.2.3.
- Thưa thầy, 47 ngày - Khải Minh nhanh nhẹn đáp sau ba giây. Chúng tớ thì vẫn chưa hiểu, thầy Minh Anh mỉm cười.
- Con giải thích đi.
- Mỗi ngày cụm lá bông súng tăng gấp đôi kích thước, nghĩa là nếu chúng ta lùi lại một ngày thì cụm lá này chỉ còn một nửa kích thước so với ngày trước. Như vậy, nếu 48 ngày cụm lá này bao phủ toàn bộ mặt hồ, nghĩa là ngày thứ 47 chúng bao phủ nửa mặt hồ, thưa thầy.
- Giỏi lắm, với tinh thần như này thầy tin các con sẽ thắng. Cố lên!
Thầy và mọi người đã về hết. Trong lớp chỉ còn tớ và Khải Minh, do hôm nay cũng không phải ngày tớ trực nên cũng không cần về sớm. 
- Khải Minh, sao cậu chưa về phòng?
- Tớ không muốn. - Cậu ấy chán chường nằm dài trên bàn.
- Sao vậy? Cậu có tâm sự hả? Hay là cậu cứ kể với mình cho thoải mái. Mình hứa giữ kín bí mật luôn á.
- Bí mật? 
- Đúng. Bí mật là không được bật mí.
- Ha. Ha. Đã nói không bật mí mà còn kêu tớ kể. Cậu đúng ngáo ơ.
- Thì... Thì...
- Thật ra thì mình có tâm sự gì đâu, chẳng qua mình không muốn về phòng vì có con gái mình không thấy thoải mái chút nào hết. Thà cứ ở đây đợi một lúc nữa cậu ấy về rồi mình vào phòng sau.
- Con gái ớ? Nhã Dinh. À, đúng rồi. 
-... 
- Khải Minh.
- Gì cơ? 
- Cậu nhát gái đến vậy á.
Cậu ấy bật dậy mắt trừng trừng nhìn Lan Di. Tớ đổ mồ hôi trán luôn í.
- Muốn thử không? Tớ tán cậu nhé, Tiểu Lan Di.
- Ơ, không không... Xem như tớ chưa nói gì nha. A..., đúng rồi. Hay là đi theo tớ ra đây chơi một hồi rồi về hen. Nhanh, đi thôi.
Tớ kéo Khải Minh ra phía sau trường.
- Đi đâu vậy, từ từ đã.
- Sau giờ học tớ hay ra khuôn viên này lắm, tớ thích nhặt hoa hoàng hậu ép vào vở, lúc mình viết bài mình còn được nghe mùi thơm thoang thoảng của nó nữa. Cậu ngửi đi, dễ chịu lắm đúng hông?
- Ừ, cũng có dễ chịu một chút.
- Một chút thôi á?
- Nhìu chút. Ok girl?
- Yes men. Hì hì.
Chúng tớ đi nhặt hoa, Khải Minh còn kết thành một vòng hoa gắn lên tóc cho tớ á. Cậu ấy cũng ga lăng phết chứ lị, dễ thương hết sức luôn. Sau đó,  lúc về phòng Lan Di đã âm thầm mang một bịch bánh to của ba Bảo Khánh đem sang tặng cho Khải Minh, tớ chỉ lấy lí do là cảm ơn cái vòng cậu ấy kết cho tớ thôi. Chứ thật ra vì tớ... Hì hì.
#Tớ đã thấm cái câu mê trai đầu thai mới hết rồi ạ... Một ngày thật vui nộn nàng, con tim nhảy loanh quanh cái nồng ngực mất rồi. Lan Di chúc cả nhà ngủ thiệt ngon.#

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 13

 



#Ngày mai là cuối tuần, Tiểu Lan Di nhớ ba Bảo Khánh kinh khủng á. Tớ không ngờ là mình có thể đi xa nhà được lâu đến như vậy, các cậu đã thấy Lan Di đủ trưởng thành chưa? Hì hì. Hôm nay ở lớp tớ vui nhắm nha, tớ được ngồi cạnh bạn lớp trưởng kun - boi, mấy bạn ở lớp thích cậu ấy lắm, người gì đâu mà dẹp-chai kinh í. Lan Di thì cũng chưa có nói chuyện gì nhiều đâu, tớ chỉ biết cậu ấy tên là Hoàng Khải Minh á. Nghe cái tên cũng khôi ngô tuấn tú rồi các cậu nhỉ. Có khi nào, tớ là một nàng lọ lem đáng yêu còn cậu ấy là hoàng tử đẹp trai như trong cổ tích không chứ? Hì. Hì.#
"Lại bắt đầu nhảm. Cổ tích thì có chứ đời thực thì không đâu Tiểu Lan Di nha. Đây không phải là ngôn tình, bớt mơ mộng lại đi. Có rảnh thì sửa lại cái bờ lốc của cậu nhìn quê chết đi được á. À, muốn là người trưởng thành thì bớt viết kiểu teen code và còn bớt mê trai lại. Chẻ. Châu."
"Cậu babiboy_deptraichungtinh kia, cậu nói tớ thì xem lại cái nờ-ích của cậu đi đã, không biết ai sến súa cọng hành úa múa lung tung. Người gì kì cục, không thích cà khịa tớ thì cậu không ăn cơm nổi á???"
"Ờ mấy zing gút chóp"
What? Không hiểu Tiểu Lan Di tớ đã làm gì đắc tội với cái tên này luôn. Bực hết cả mình. 

My wife's cake
- Lan Di đi giao bánh cho cái Hiền giúp ba với. Ba đang lỡ tay rồi con ạ.
- Chuyện nhỏ, ba Bảo Khánh để đó cho Lan Di. Con sẽ làm một ship pờ rồ chuyên nghiệp dư luôn.
- Cái con bé này, cái nết y chang mẹ Chi Lan của con.
- Mẹ á?
Ba Bảo Khánh nhìn vào chiếc bánh kem đang làm suy tư một lúc rồi nói với tớ:
- Mẹ con ngày xưa bướng lắm, bất kể là chuyện gì cũng sẽ làm theo ý muốn của bản thân nhưng mà cô ấy sống rất có quy tắc, chỉ làm những gì bản thân mình thích và ba cũng thích. Mẹ con cũng sợ ba lắm. Hề hề.
- Sợ ba á? Sao con nghe nó kì kì ạ. 
Ba tớ bật cười phá lên rồi nói tiếp:
- Mẹ Chi Lan của con sợ ba buồn thôi. Chúng ta rất tôn trọng ý kiến của nhau con ạ. 
Thì ra ngày xưa ba mẹ tớ hiểu nhau đến vậy, mẹ Chi Lan xa ba cũng mười sáu năm rồi còn gì mà ba Bảo Khánh vẫn còn nhớ mẹ tới như vậy. Chứng tỏ ba còn yêu mẹ nhiều lắm. Từ lúc nhỏ đến giờ, Lan Di cũng chưa bao giờ được biết gì nhiều về ngày xưa đó của họ, ba chỉ kể Lan Di nghe những lúc ba mẹ đi du lịch ở Paris, lúc ba đeo đuổi mẹ nữa á. Tình yêu của họ hạnh phúc lắm. Lan Di ước gì mình được một xíu may mắn như mẹ nhỉ.
Buổi học đầu tiên, chúng tớ nghiên cứu môn Sinh vật học, ta nói hồi đó tớ thích môn này bao nhiêu thì bây giờ thấy nó tớ buồn ngủ bấy nhiêu luôn. Người ngồi cạnh tớ cứ im ỉm chẳng nói lời nào, cậu ấy chăm chỉ nghe giảng, độ đẹp trai càng tỏa sáng hơn nữa, kiểu như tớ có đầu thai cũng chưa hết mê trai í. Cuối buổi học cô giáo còn dặn phải trả bài đầu giờ ngày tiếp theo, ôi thôi, tớ không thích xíu nào. Mới khởi đầu mà đã thấy gian nan rồi. 
- Lan Di không đi ra ngoài chơi á? - Thiên Thu réo tớ ra sân cùng chơi chọi cầu, tớ không giỏi chơi mấy môn này đâu, nhớ có lần tớ xuất hiện đội nào là y như rằng mặc định đội đó sẽ bị thua thảm hại không thương tiếc.
- Nhanh lên Lan Di, tụi mình một đội thể nào cũng thắng tổ hai cho xem. Nhanh nhanh. - Diệp Lục Tố kéo tay tớ ra sân.
Hai bên có vẻ không ngang tài ngang sức cho lắm, đội bên kia nàng nào cũng cao cao như người mẫu ấy, nhìn lại đội nhà thì như người mũ di động, sao mà thắng nổi á. 
- Lan Di chọi đi, canh ngay giữa chọi cho tớ, Bạch Ngọc giữ Tiểu My kìa, đừng để cậu ấy bắt cầu. - Lục Tố chơi máu quá làm Lan Di không kịp trở tay, chọi một phát văng trái cầu đi thẳng ra sân. Thế là tớ bị cả đội chưởi te tua.
- Tớ thảy nha, Nhã Dinh canh bắt nè, tớ thảy đó.
- Lan Di cậu thảy đi, cậu làm tớ hồi hộp theo đó.
Thế là tớ thảy cho Nhã Dinh một phát thật cao, cứ tưởng cậu ấy sẽ bắt trúng, ai ngờ cái Thảo đội kia bắt được và chọi ngay một phát thật mạnh vào trán tớ. Tiểu Lan Di tớ bị u một cục ngay trán sưng to như quả trứng gà. Màn đấu cầu kinh điển được kết thúc tại đây, mọi người vào lớp học, còn tớ thì với cái đầu ê ẩm.
- Lan Di chùm đá vào đi. 
Tớ đang xoa xoa cái trán đau của mình thì được lớp trưởng Khải Minh đưa cho túi đá. Tớ cảm động phát khóc í.
- Tớ... Tớ cảm ơn. Cậu đi lấy đá cho tớ á?
- Không. Trong bịch nước đá tớ uống còn thôi. Sẵn tiện cậu bỏ thùng rác dùm tớ luôn.
Sặc á. Tớ còn tưởng.... Bây giờ thì Tiểu Lan Di cả thèm hot bờ-oi hay sờ-ca gì nữa. Chính vì hiểu được một chút ít trong luật nhân sinh nên tớ mới cảm thấy hoan hỷ trong từng giây phút, không thì Dương Khải Minh, cậu biết chuyện gì rồi đấy. Gr...
Buổi tối ở kí túc xá của tụi tớ không được nấu ăn đâu, phải ăn cơm ở căn-tin, chủ của quán ăn nhỏ này là ông bà Sáu cũng đã ngoài sáu mươi hết rồi, ông bà dễ thương lắm nha, cái quán nhỏ xíu vậy á mà có đủ thứ bánh trái các loại, cái gì cũng có như túi thần của Doaremon vậy. 
- Bà Sáu ơi, con có một số bánh ở nhà ba Bảo Khánh của con làm á, con biếu bà ăn lấy thảo ạ. 
- Ôi thế á. Bà cảm ơn con nha, bánh siêu đẹp con nhỉ.
- Dạ, ba con làm ngon lắm, bà ăn thử đi hì hì.
Hôm trước ba đã bỏ sẵn một giỏ bánh cho Lan Di để mời các bạn cùng phòng, sẵn dịp Lan Di biếu ông bà một ít làm quà quê vậy. Các bạn ở phòng tớ ăn khen tấm tắc á, còn phải nói tay nghề ba Bảo Khánh chỉ có ngon nhức nhức nhói thôi, ba mà đứng số hai thì không ai dám giành số một đâu. Lan Di tự thấy tự hào ghê gớm á. 
Hôm nay tớ đi sớm trực nhật, lớp chưa có ai cả nên tớ để một phần bánh còn lại trong ngăn tủ của cậu ấy, tuy là có ghét từ cái vụ lần trước thật nhưng mà thôi vì tình nghĩa hàng xóm láng giềng ngồi cạnh nhau tớ chả để bụng cái vụ ấy đâu. Lan Di tốt bụng mờ sao có thể chấp nhức cái chuyện nhỏ ti tí đó được.