"Bốn năm có bao nhiêu hoài niệm..."
Cũng sắp tròn hai tháng chúng tôi chia tay, tâm trạng có lẽ không còn gì tốt hơn, bản thân như được sống một cuộc sống mới mẻ hoàn toàn. Tôi bây giờ mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, có thể chịu được lời qua tiếng lại của mọi người nhưng tâm vẫn bình thản. Bản thân trước đây vốn từng là một cô gái yếu đuối, mong manh lại còn dễ vỡ, chuyện gì cũng có thể đỗ lỗi cho số phận... Nhưng bây giờ thì khác rồi các bạn ạ...
Những ngày chúng tôi quen nhau, phải gọi là bao nhiêu cảm xúc thăng trầm, vui đó rồi lại buồn đó, uất ức, tủi thân, giận hờn... không có gì mà không có giữa chúng tôi. Cãi nhau rồi lành, những lời nói nặng nhẹ đến tổn thương mà bản thân vẫn chấp nhận bỏ qua, những lần vô tâm im lặng đến cả tuần, những lần lủi thủi đi thư viện một mình, ngày lễ ngày kỉ niệm hầu như tôi chưa từng có cảm giác như mình đang được yêu thương... Lỗi không phải do anh ấy, lỗi do chính bản thân mình quá cố chấp, có thể chấp nhận một thời gian dài đến như vậy.
Chúng tôi liên tục cãi nhau cho đến gần ngày cưới, đến giới hạn không thể nào hòa hợp nổi nữa, mọi thứ cứ tưởng chừng như sắp đi vào quỹ đạo mới, nhưng lại kết thúc rất nhanh vào một ngày cuối tháng tám. Tất cả mọi việc phải dừng lại ngay và hủy hết những cuộc hẹn, tôi phải chống chọi với rất nhiều lời lẽ của mọi người, có ai ngờ rằng bản thân mình phải rơi vào hoàn cảnh như vậy ở độ tuổi đẹp nhất, có ai hiểu cảm giác cô đơn một mình chỉ muốn tìm một vỏ ốc để trú ẩn ngày qua ngày...
Một tuần dần qua đi, bản thân mới dần quen với hiện tại, tôi thay đổi tính tình hơn, không còn buồn cho những gì đã qua như trước nữa, tôi chấp nhận những gì đã xảy ra và đang đến với bản thân mình, chấp nhận không có nghĩa là tôi phải đau khổ ngày này qua tháng nọ, tôi chấp nhận những gì đến với mình và học cách thay đổi theo nó từng ngày.
Mọi người cũng quên dần, họ không còn nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi dần quen với hiện tại, quen cuộc sống đi làm về nấu ăn, gọi về nhà và chăm sóc bản thân, sáng dậy chạy bộ rồi về đi làm, vài ba hôm lại lang thang ngoài đường rủ rê mấy con bạn già đi buông dưa lê, uống vài ly cocktail, cuộc sống đơn giản lắm đúng không? Chúng ta thấy hạnh phúc cho dù trong lòng bão giông. Cuộc đời này không bao giờ đi theo quỹ đạo của bản thân mình đặt ra, nó sẽ thay đổi ngay thời khắc quan trọng nhất, mình phải học cách thích nghi với nó khi quỹ đạo rơi vào khí hậu xấu nhất.
Tôi từng nghe đâu đó rằng "Cảnh giới cao nhất của cuộc đời là gì? Là có thể hưởng thụ thứ tốt nhất cũng có thể chịu đựng thứ tệ nhất."
Một cú sốc đầu đời với tôi, tôi biết ơn điều đó vì nó đã dạy cho tôi trở thành một con người hoàn hảo hơn. :) Cảm ơn mọi người đã lắng nghe vài phút tâm sự của mình.
Sài Gòn, 22/11/2022
Bạn H xin dấu tên...