***
Mùa khai giảng cuối cấp hai.
Nói khai giảng thôi, thật ra các cô các cậu bây giờ đã có
mùa hè nào đâu, vừa kết thúc học kì hai lớp tám là bọn nó được xếp học xuyên suốt
cả mùa hè để chuẩn bị lên lớp chín, do phần lớn lớp chín phải thi chuyển cấp, một
mùa hè lại qua, mùa khai giảng mới lại bắt đầu.
Đứng trước cổng nhà Minh, Khương Dật hét to:
- Trần Nhất Minh, tới giờ đi học rồi, cậu nhanh lên.
Cậu vừa dứt tiếng đã thấy Nhất Minh dẫn cái xe ra, nói tiếp:
- Ê, Minh à, hôm nay tao bị đau chân, mày đèo cái Lan đi học giúp tao một hôm nha, tao tự chạy một mình... – Khương Dật ngoác cái tay con em sang thằng bạn thân, ý bảo lên xe cho nó chở hộ, chân anh mày đang đau. Nghĩ mà tức cái lòng ngực, cũng tại cái tụi thằng Bảo, nó chơi xấu, đá banh vào ngay chân cậu, hại cậu hôm nay bị bong gân.
Nhất Minh im lặng, cậu mặt lạnh như băng, lầm bầm:
- Chân đau thì chẳng liên quan, mày đi xe đạp điện mà.
- Năn nỉ vậy, lần này tao ngu vì đi mà không gọi tụi bây nên mới mang cái xui về trong uất hận như thế này. Tao biết tụi nó chơi xấu như vậy, đã không đi chơi một mình như một thằng ngu.
Nhất Minh đợi cái Lan lên xe ngồi ngay ngắn cậu mới phóng
ga nhè nhẹ.
Khương Tử Lan và Khương Dật là anh em sinh đôi, cô đích
thị là thiên kim tiểu thư nhà họ Khương, cháu đích tôn Chủ tịch tập đoàn vựa gạo
lớn nhất thành phố Hải Châu – Khương Vĩnh, từ nhỏ đã được ông nội cưng chiều
tính tình hơi ổng ẹo, cô cháu gái được ông nội thương bấy nhiêu thì thằng anh
hai được xem là ăn hại nhất nhà. Khương Tử Lan xinh đẹp, thông minh, việc nhỏ
việc lớn cô đều làm được tất. Từ thời cấp một cô đã được danh hiệu hoa khôi của
trường, học sinh ưu tú của khối. Điều đó cũng chẳng đáng tự hào gì mấy đối với
cô bằng việc lấy được sự quan tâm của cậu bạn thanh mai trúc mã.
Ngồi sau lưng cậu ấy, mùi bạc hà thật dễ chịu, cô dựa đầu vào lưng Nhất Minh thủ thỉ:
- Cậu chở mình đi học thế này mỗi ngày được không?
Trần Nhất Minh im lặng, xe bỗng dưng đi chậm lạ thường. Khương Tử Lan vẫn hồi hộp chờ đợi câu trả lời, sốt ruột cô nói tiếp:
- Cậu... Sao cậu không trả lời mình thế? Cậu không thích đi với mình sao?
Vẫn không đáp lời cô gái phía sau, cậu nhấn mạnh ga băng
băng qua con đường đầy hoa phượng đỏ, người bên cạnh bất ngờ không theo kịp.
Đến đoạn ngã rẽ vào vườn ổi ông Tư, cậu nói một câu khiến Tử Lan thấy ấm lòng.
- Mình không thích chở con gái nhưng riêng cậu là ngoại lệ.
- Thật á?
- Ừ. – Một cái ừ thật nhẹ nhàng.
Xe họ vừa tới cổng trường thì Khương Dật cũng vừa đuổi theo kịp, cậu ta vừa thở vừa phát quạo.
- Hai người... hai người... bị ma đuổi hả? Chạy khiếp thế.
- Anh hai mới bị ma đuổi đó. – Khương Tử Lan ôm cặp đi theo sau lưng Nhất Minh như cái đuôi, không khác gì bạn gái đi sau người thương của mình.
Đưa cô vào lớp, Khương Dật cùng Nhất Minh đi về lớp của
mình. Khương Tử Lan của ngày hôm đó, chẳng hề hay biết cái câu “ngoại lệ” của
Trần Nhất Minh là ám chỉ vì cô là em gái của Khương Dật nên mới được cậu đối xử
như thế. Khi ấy, cô chỉ nghĩ đơn giản, Nhất Minh có cảm tình đặc biệt với cô
cũng là chuyện bình thường.
***
Sáng thứ hai, chào cờ!
Tuần này đến lớp trưởng chuyên Lý 12A lên tổng kết, xếp loại thành tích các lớp. Thảo nào hôm nay trông Nhất Minh bảnh bao hẳn, quần áo đồng phục sơ mi trắng thẳng tấp, đầu tóc bóng lộn. Bọn con gái cứ phải là mắt đưa mắt liếc. Chỉ có một người nhìn thở dài, ngao ngán.
- Nhất Minh... – Giọng Tử Lan run run.
- Gì vậy?
- Hôm nay cậu đẹp trai lắm... quen biết cậu bao nhiêu năm, hôm nay nhìn cậu phong độ hẳn.
Nhất Minh lạnh lùng quay đi xem như đó là chuyện hiển
nhiên không có gì đáng ngạc nhiên. Cậu tiền lên phía đầu hàng dọc, điểm danh từng
thành viên trong lớp.
Dương Nhược Vy, ngồi đầu hàng bên cạnh lớp trưởng, cô
nghe cái mùi bạc hà the mát thoang thoảng của tên ngồi đối diện khó chịu tới mức
muốn múc cậu ta lên bục đọc tổng kết càng nhanh càng tốt. Thường ngày vẫn cái
mùi nước hoa này cô cảm thấy thoải mái lắm, hôm nay lại thấy bực dọc trong người,
càng bực hơn là mấy cái đứa con gái ngồi lớp bên.
Bạn nữ sinh thứ nhất:
- Nhất Minh hôm nay đẹp trai kinh khủng khiếp ấy. Tớ ước gì ngày nào cũng có thể chào cờ như thế này, nhìn cậu ấy thôi tớ cũng cảm thấy vui sướng cả ngày hôm nay.
Bạn nữ sinh thứ hai:
- Cậu ấy giống nam chính trong phim Bà Xã Ô Sin đang hot tik tok đó, cái phong độ này chỉ có tuyệt vời, không có nhưng.
Bạn nữ sinh thứ ba:
- Lớp trưởng lớp cậu đã có bạn gái chưa? Xin hộ mình cái zalo với được không?
Bạn nữ sinh thứ n và n cộng cộng, một tiếng cũng Nhất
Minh, hai tiếng cũng Nhất Minh, tụi con trai còn lại như bình phong làm nền cho
cậu ta tỏa sáng không bằng, ngứa hết cả đít. Có cô gái nào đó đang ngồi nghe những
tiếng xầm xì bên cạnh mà nổi cả gai ốc, cô nhìn thằng vào cái tên mà mọi người
đang nhắc tới, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, có khác gì thằng con trai đâu. Tụi
con gái này bị hâm mất.
Bước lên bục báo cáo, giọng cậu rõ to từng chữ, câu nào ra câu nấy, trọng tâm được cậu nhấn mạnh, giọng đúng tư cách nhà lãnh đạo, có tiềm năng lắm. Thực ra con gái hâm mộ vẻ đẹp của cậu ta cũng đúng, người bình thường ít nhất cũng có vài ba đứa hâm hộ, huống hồ gì với khuôn mặt này, giọng nói này, ngay cả cái dáng đi cũng chất như nước cất này, thì chỉ có thánh như mình mới hông hâm mộ thôi.
- Úi. - Nhược Vy sờ vào trán cô.
- Ngẩn ngơ ra thế, chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như vậy bao giờ sao? – Nhất Minh vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, giao lại mic cho thầy tổng phụ trách và quay về vị trí ngồi của mình, thấy cô bạn ngồi bên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cậu búng một cái rõ đau.
- Lớp trưởng, cậu bị ấm đầu hả?
Nhất Minh nghe xong liền kéo tay cô đặt lên trán mình, nhanh nhảu:
- Cậu thấy sao? Mình có ấm đầu không? Mình còn chỗ khác ấm hơn, cậu có muốn kiểm tra không?
Nhược Vy nghe xong, nóng ran cả mặt. Tiếng mọi người xầm xì to nhỏ rồi lan dần, to dần to dần. Cô muốn chui tọt xuống đất trốn mất.
- Này, mọi người nhìn kìa. – Cô nói nhỏ với người bên cạnh, muốn rút tay lại nhưng tên đáng ghét kia nhất quyết giữ chặt đặt trên trán cậu ta không buông.
- Cậu bảo sao? Muốn kiểm tra á? Đây...
Tay Nhất Minh giữ chặt tay cô đưa vào ngay ngực trái, lúc này cô nghe rõ từng nhịp tim cậu ta đập đều đều, ấm nóng lan dần, lan dần và lan dần lên khuôn mặt của cô, Dương Nhược Vy xấu hổ. Cô nghe rõ tiếng mọi người đang xì xào lớn hơn, không những đám con gái mà cả đám con trai cũng vỗ tay rần rần. Ác hơn là cái giọng nói chua chát chen vào khiến cô chết lặng.
- Đừng tự đa tình, đùa chút thôi. Cậu vẫn còn là học trò của mình, chưa tốt nghiệp được đâu, đừng hòng mơ yêu đương gì ở đây.
Quỷ tha ma bắt cái tên này đang nói gì thế. Cô nhéo mạnh
vào ngực cậu ta và rụt tay lại, kiếm lí do đi vệ sinh. Vì nếu có ngồi đó thêm
chút nữa, cô sẽ nhục chết mất.
Nhà vệ sinh nữ.
- TRẦN NHẤT MINH!!! TÔI HẬN CẬU!!!
Tiếng hét vang vọng đất trời. Cũng may tiết chào cờ vừa
xong tiếng trống trường vừa vang, không ai nghe được tiếng thét của cô gái đó.
Trong mấy thành phần đang giải quyết nỗi buồn, khổ thân một vài bạn bị quả hét
làm giật mình kinh điển, bắn nước té tung bên trong, vừa ra tìm thủ phạm thì nó
đã biến mất từ lúc nào.
***
Tới giờ học, cô ngồi sẵn chờ tên nghịch tặc đi lên lớp, cậu
ta đang ung dung đùa giỡn với vài thằng bạn bàn trên, còn chẳng hề biết hối lỗi.
RẦM
Tiềng tay đập mạnh vào bàn.
Nhất Minh ngước sang nhìn cô bạn cùng bạn, rất chi là âu yếm...
- Đau không?
- Cậu còn dám nói... nhưng mà đau thật nha. – Nhược Vy xoa xoa cái tay đang đỏ rộp của mình vừa tung một cú như trời giáng.
Giọng điệu đáng yêu của cô bạn làm cậu phải bật cười. – Đồ ngốc, đưa xem nào. – Cậu kéo tay cô xem có đúng như lời cô gái ấy vừa nói hay chỉ cố tình mè nheo với mình.
- Không, đừng đụng với tôi. Cậu muốn cả lớp đồn tung lên nữa sao? Tôi chưa đủ khổ với cậu á?
Nhược Vy vấu chặt tay lại đưa ra phía sau lưng, cậu bạn
bàn bên bật cười ha hả rồi cũng ngồi vào vị trí lấy sách ra.
Cô cũng ngồi vào chỗ của mình, hậm hực một lúc với giọng sang:
- Cứ đợi đấy.