Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2023

CHƯƠNG 11 - MÙA HÈ NĂM ẤY

 


***

Mùa khai giảng cuối cấp hai.

Nói khai giảng thôi, thật ra các cô các cậu bây giờ đã có mùa hè nào đâu, vừa kết thúc học kì hai lớp tám là bọn nó được xếp học xuyên suốt cả mùa hè để chuẩn bị lên lớp chín, do phần lớn lớp chín phải thi chuyển cấp, một mùa hè lại qua, mùa khai giảng mới lại bắt đầu.

Đứng trước cổng nhà Minh, Khương Dật hét to:

- Trần Nhất Minh, tới giờ đi học rồi, cậu nhanh lên.

Cậu vừa dứt tiếng đã thấy Nhất Minh dẫn cái xe ra, nói tiếp:

- Ê, Minh à, hôm nay tao bị đau chân, mày đèo cái Lan đi học giúp tao một hôm nha, tao tự chạy một mình... – Khương Dật ngoác cái tay con em sang thằng bạn thân, ý bảo lên xe cho nó chở hộ, chân anh mày đang đau. Nghĩ mà tức cái lòng ngực, cũng tại cái tụi thằng Bảo, nó chơi xấu, đá banh vào ngay chân cậu, hại cậu hôm nay bị bong gân.

Nhất Minh im lặng, cậu mặt lạnh như băng, lầm bầm:

- Chân đau thì chẳng liên quan, mày đi xe đạp điện mà.

- Năn nỉ vậy, lần này tao ngu vì đi mà không gọi tụi bây nên mới mang cái xui về trong uất hận như thế này. Tao biết tụi nó chơi xấu như vậy, đã không đi chơi một mình như một thằng ngu.

Nhất Minh đợi cái Lan lên xe ngồi ngay ngắn cậu mới phóng ga nhè nhẹ.

Khương Tử Lan và Khương Dật là anh em sinh đôi, cô đích thị là thiên kim tiểu thư nhà họ Khương, cháu đích tôn Chủ tịch tập đoàn vựa gạo lớn nhất thành phố Hải Châu – Khương Vĩnh, từ nhỏ đã được ông nội cưng chiều tính tình hơi ổng ẹo, cô cháu gái được ông nội thương bấy nhiêu thì thằng anh hai được xem là ăn hại nhất nhà. Khương Tử Lan xinh đẹp, thông minh, việc nhỏ việc lớn cô đều làm được tất. Từ thời cấp một cô đã được danh hiệu hoa khôi của trường, học sinh ưu tú của khối. Điều đó cũng chẳng đáng tự hào gì mấy đối với cô bằng việc lấy được sự quan tâm của cậu bạn thanh mai trúc mã.

Ngồi sau lưng cậu ấy, mùi bạc hà thật dễ chịu, cô dựa đầu vào lưng Nhất Minh thủ thỉ:

- Cậu chở mình đi học thế này mỗi ngày được không?

Trần Nhất Minh im lặng, xe bỗng dưng đi chậm lạ thường. Khương Tử Lan vẫn hồi hộp chờ đợi câu trả lời, sốt ruột cô nói tiếp:

- Cậu... Sao cậu không trả lời mình thế? Cậu không thích đi với mình sao?

Vẫn không đáp lời cô gái phía sau, cậu nhấn mạnh ga băng băng qua con đường đầy hoa phượng đỏ, người bên cạnh bất ngờ không theo kịp.

Đến đoạn ngã rẽ vào vườn ổi ông Tư, cậu nói một câu khiến Tử Lan thấy ấm lòng.

- Mình không thích chở con gái nhưng riêng cậu là ngoại lệ.

- Thật á?

- Ừ. – Một cái ừ thật nhẹ nhàng.

Xe họ vừa tới cổng trường thì Khương Dật cũng vừa đuổi theo kịp, cậu ta vừa thở vừa phát quạo.

- Hai người... hai người... bị ma đuổi hả? Chạy khiếp thế.

- Anh hai mới bị ma đuổi đó. – Khương Tử Lan ôm cặp đi theo sau lưng Nhất Minh như cái đuôi, không khác gì bạn gái đi sau người thương của mình.

Đưa cô vào lớp, Khương Dật cùng Nhất Minh đi về lớp của mình. Khương Tử Lan của ngày hôm đó, chẳng hề hay biết cái câu “ngoại lệ” của Trần Nhất Minh là ám chỉ vì cô là em gái của Khương Dật nên mới được cậu đối xử như thế. Khi ấy, cô chỉ nghĩ đơn giản, Nhất Minh có cảm tình đặc biệt với cô cũng là chuyện bình thường.

***

Sáng thứ hai, chào cờ!

Tuần này đến lớp trưởng chuyên Lý 12A lên tổng kết, xếp loại thành tích các lớp. Thảo nào hôm nay trông Nhất Minh bảnh bao hẳn, quần áo đồng phục sơ mi trắng thẳng tấp, đầu tóc bóng lộn. Bọn con gái cứ phải là mắt đưa mắt liếc. Chỉ có một người nhìn thở dài, ngao ngán.

Nhất Minh... – Giọng Tử Lan run run.

Gì vậy?

- Hôm nay cậu đẹp trai lắm... quen biết cậu bao nhiêu năm, hôm nay nhìn cậu phong độ hẳn.

Nhất Minh lạnh lùng quay đi xem như đó là chuyện hiển nhiên không có gì đáng ngạc nhiên. Cậu tiền lên phía đầu hàng dọc, điểm danh từng thành viên trong lớp.

Dương Nhược Vy, ngồi đầu hàng bên cạnh lớp trưởng, cô nghe cái mùi bạc hà the mát thoang thoảng của tên ngồi đối diện khó chịu tới mức muốn múc cậu ta lên bục đọc tổng kết càng nhanh càng tốt. Thường ngày vẫn cái mùi nước hoa này cô cảm thấy thoải mái lắm, hôm nay lại thấy bực dọc trong người, càng bực hơn là mấy cái đứa con gái ngồi lớp bên.

Bạn nữ sinh thứ nhất:

Nhất Minh hôm nay đẹp trai kinh khủng khiếp ấy. Tớ ước gì ngày nào cũng có thể chào cờ như thế này, nhìn cậu ấy thôi tớ cũng cảm thấy vui sướng cả ngày hôm nay.

Bạn nữ sinh thứ hai:

- Cậu ấy giống nam chính trong phim Bà Xã Ô Sin đang hot tik tok đó, cái phong độ này chỉ có tuyệt vời, không có nhưng.

Bạn nữ sinh thứ ba:

- Lớp trưởng lớp cậu đã có bạn gái chưa? Xin hộ mình cái zalo với được không?

Bạn nữ sinh thứ n và n cộng cộng, một tiếng cũng Nhất Minh, hai tiếng cũng Nhất Minh, tụi con trai còn lại như bình phong làm nền cho cậu ta tỏa sáng không bằng, ngứa hết cả đít. Có cô gái nào đó đang ngồi nghe những tiếng xầm xì bên cạnh mà nổi cả gai ốc, cô nhìn thằng vào cái tên mà mọi người đang nhắc tới, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, có khác gì thằng con trai đâu. Tụi con gái này bị hâm mất.

Bước lên bục báo cáo, giọng cậu rõ to từng chữ, câu nào ra câu nấy, trọng tâm được cậu nhấn mạnh, giọng đúng tư cách nhà lãnh đạo, có tiềm năng lắm. Thực ra con gái hâm mộ vẻ đẹp của cậu ta cũng đúng, người bình thường ít nhất cũng có vài ba đứa hâm hộ, huống hồ gì với khuôn mặt này, giọng nói này, ngay cả cái dáng đi cũng chất như nước cất này, thì chỉ có thánh như mình mới hông hâm mộ thôi.

- Úi. - Nhược Vy sờ vào trán cô.

- Ngẩn ngơ ra thế, chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như vậy bao giờ sao? – Nhất Minh vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, giao lại mic cho thầy tổng phụ trách và quay về vị trí ngồi của mình, thấy cô bạn ngồi bên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cậu búng một cái rõ đau.

- Lớp trưởng, cậu bị ấm đầu hả?

Nhất Minh nghe xong liền kéo tay cô đặt lên trán mình, nhanh nhảu:

- Cậu thấy sao? Mình có ấm đầu không? Mình còn chỗ khác ấm hơn, cậu có muốn kiểm tra không?

Nhược Vy nghe xong, nóng ran cả mặt. Tiếng mọi người xầm xì to nhỏ rồi lan dần, to dần to dần. Cô muốn chui tọt xuống đất trốn mất. 

- Này, mọi người nhìn kìa. – Cô nói nhỏ với người bên cạnh, muốn rút tay lại nhưng tên đáng ghét kia nhất quyết giữ chặt đặt trên trán cậu ta không buông.

- Cậu bảo sao? Muốn kiểm tra á? Đây...

Tay Nhất Minh giữ chặt tay cô đưa vào ngay ngực trái, lúc này cô nghe rõ từng nhịp tim cậu ta đập đều đều, ấm nóng lan dần, lan dần và lan dần lên khuôn mặt của cô, Dương Nhược Vy xấu hổ. Cô nghe rõ tiếng mọi người đang xì xào lớn hơn, không những đám con gái mà cả đám con trai cũng vỗ tay rần rần. Ác hơn là cái giọng nói chua chát chen vào khiến cô chết lặng.

- Đừng tự đa tình, đùa chút thôi. Cậu vẫn còn là học trò của mình, chưa tốt nghiệp được đâu, đừng hòng mơ yêu đương gì ở đây.

Quỷ tha ma bắt cái tên này đang nói gì thế. Cô nhéo mạnh vào ngực cậu ta và rụt tay lại, kiếm lí do đi vệ sinh. Vì nếu có ngồi đó thêm chút nữa, cô sẽ nhục chết mất.

Nhà vệ sinh nữ.

- TRẦN NHẤT MINH!!! TÔI HẬN CẬU!!!

Tiếng hét vang vọng đất trời. Cũng may tiết chào cờ vừa xong tiếng trống trường vừa vang, không ai nghe được tiếng thét của cô gái đó. Trong mấy thành phần đang giải quyết nỗi buồn, khổ thân một vài bạn bị quả hét làm giật mình kinh điển, bắn nước té tung bên trong, vừa ra tìm thủ phạm thì nó đã biến mất từ lúc nào.

***

Tới giờ học, cô ngồi sẵn chờ tên nghịch tặc đi lên lớp, cậu ta đang ung dung đùa giỡn với vài thằng bạn bàn trên, còn chẳng hề biết hối lỗi.

RẦM

Tiềng tay đập mạnh vào bàn.

Nhất Minh ngước sang nhìn cô bạn cùng bạn, rất chi là âu yếm...

- Đau không?

- Cậu còn dám nói... nhưng mà đau thật nha. – Nhược Vy xoa xoa cái tay đang đỏ rộp của mình vừa tung một cú như trời giáng.

Giọng điệu đáng yêu của cô bạn làm cậu phải bật cười. – Đồ ngốc, đưa xem nào. – Cậu kéo tay cô xem có đúng như lời cô gái ấy vừa nói hay chỉ cố tình mè nheo với mình.

- Không, đừng đụng với tôi. Cậu muốn cả lớp đồn tung lên nữa sao? Tôi chưa đủ khổ với cậu á?

Nhược Vy vấu chặt tay lại đưa ra phía sau lưng, cậu bạn bàn bên bật cười ha hả rồi cũng ngồi vào vị trí lấy sách ra.

Cô cũng ngồi vào chỗ của mình, hậm hực một lúc với giọng sang: 

- Cứ đợi đấy.


Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2023

GIÚP BẠN LÀM ĐẸP

 


Có rất nhiều bạn hỏi mình về Blog này, những câu hỏi rất thú vị, hôm nay mình sẽ lấy một chủ đề về sức khỏe và sắc đẹp để trả lời chung cho tất cả mọi người.

Đại loại một vài câu hỏi như:

- Sản phẩm nổi tiếng nhiều hot tiktoker review này dùng có tốt không?

- Sản phẩm của chị mua rất đắt tiền sao dùng tận 5 - 7 tip vẫn chưa trắng da?

- Tại sao khi ngưng lại không còn tác dụng như lúc dùng? Chị phải sử dụng đến bao giờ?

...

Và còn rất nhiều câu hỏi tương tự như vậy ạ. Thật ra ở đây Trang không đánh giá sản phẩm nào tốt hơn, sản phẩm nào không tốt được, tất cả mỗi loại sản phẩm chúng ta dùng đều có công dụng riêng, tuy nhiên không phải sản phẩm cứ đắt tiền là sẽ tốt, sản phẩm rẻ tiền là mặc định không tốt đâu ạ. 

Có chị dùng sản phẩm đó hiệu quả rất nhanh nhưng có chị dùng mãi chưa có kết quả, tùy từng cơ địa mỗi người, mỗi chúng ta có một lịch sinh hoạt khác nhau, chế độ ăn uống cũng không giống nhau, sản phẩm nạp vào tất nhiên cũng không hiệu quả giống nhau. Mình phải hiểu được làn da của mình đang thiếu gì và nó đang cầu cứu điều gì để dùng đúng sản phẩm, bên cạnh sản phẩm dùng bên ngoài cũng cần có một số thực phẩm chức năng bổ sung bên trong chúng đi song song với nhau thì tất nhiên sẽ hiệu quả rất tốt rồi đúng không ạ. 

Và quan trọng nhất vẫn là chính các bạn phải có một chế tốt ăn uống, thể dục đều đặn thì mới là vị cứu tinh cho sức khỏe và làn da của chính mình. 

Vài năm trước đây, mình đã từng lăn tăn không biết nên dùng loại kem chống nắng nào và xem review hết loại này đến loại khác, đã thử rất nhiều loại mắc đến rẻ nhưng vấn đề mãi chưa giải quyết được thì làn da mình đã sần sùi vì dị ứng không hợp sản phẩm. Đến một lúc mình dường như bỏ hết không sử dụng gì cả lại càng tệ hơn, sau đó mình đã áp dụng phương pháp thể dục đều đặn, uống đủ nước, ngủ đủ giấc, ăn uống đủ chất, để tuyến mồ hôi mình không bí tắt và lúc đó bất kể loại sản phẩm nào mình cũng dùng được. Chăm sóc da kỹ hơn và da mình sau đó đã ổn hơn rất nhiều. 

Mình chia sẻ lại những gì mình từng trải qua, những kinh nghiệm mà mình đã rút ra và mong rằng mọi người sẽ có được một sức khỏe tốt, một làn da như em gái 18.

---o0o---

Trang Beauty,

TPHCM, 26/08/2023











Thứ Ba, 22 tháng 11, 2022

Radio số thứ 3: THỜI GIAN KHÔNG QUAY TRỞ LẠI

"Bốn năm có bao nhiêu hoài niệm..."

Cũng sắp tròn hai tháng chúng tôi chia tay, tâm trạng có lẽ không còn gì tốt hơn, bản thân như được sống một cuộc sống mới mẻ hoàn toàn. Tôi bây giờ mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, có thể chịu được lời qua tiếng lại của mọi người nhưng tâm vẫn bình thản. Bản thân trước đây vốn từng là một cô gái yếu đuối, mong manh lại còn dễ vỡ, chuyện gì cũng có thể đỗ lỗi cho số phận... Nhưng bây giờ thì khác rồi các bạn ạ...
Những ngày chúng tôi quen nhau, phải gọi là bao nhiêu cảm xúc thăng trầm, vui đó rồi lại buồn đó, uất ức, tủi thân, giận hờn... không có gì mà không có giữa chúng tôi. Cãi nhau rồi lành, những lời nói nặng nhẹ đến tổn thương mà bản thân vẫn chấp nhận bỏ qua, những lần vô tâm im lặng đến cả tuần, những lần lủi thủi đi thư viện một mình, ngày lễ ngày kỉ niệm hầu như tôi chưa từng có cảm giác như mình đang được yêu thương... Lỗi không phải do anh ấy, lỗi do chính bản thân mình quá cố chấp, có thể chấp nhận một thời gian dài đến như vậy. 
Chúng tôi liên tục cãi nhau cho đến gần ngày cưới, đến giới hạn không thể nào hòa hợp nổi nữa, mọi thứ cứ tưởng chừng như sắp đi vào quỹ đạo mới, nhưng lại kết thúc rất nhanh vào một ngày cuối tháng tám. Tất cả mọi việc phải dừng lại ngay và hủy hết những cuộc hẹn, tôi phải chống chọi với rất nhiều lời lẽ của mọi người, có ai ngờ rằng bản thân mình phải rơi vào hoàn cảnh như vậy ở độ tuổi đẹp nhất, có ai hiểu cảm giác cô đơn một mình chỉ muốn tìm một vỏ ốc để trú ẩn ngày qua ngày... 
Một tuần dần qua đi, bản thân mới dần quen với hiện tại, tôi thay đổi tính tình hơn, không còn buồn cho những gì đã qua như trước nữa, tôi chấp nhận những gì đã xảy ra và đang đến với bản thân mình, chấp nhận không có nghĩa là tôi phải đau khổ ngày này qua tháng nọ, tôi chấp nhận những gì đến với mình và học cách thay đổi theo nó từng ngày.
Mọi người cũng quên dần, họ không còn nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi dần quen với hiện tại, quen cuộc sống đi làm về nấu ăn, gọi về nhà và chăm sóc bản thân, sáng dậy chạy bộ rồi về đi làm, vài ba hôm lại lang thang ngoài đường rủ rê mấy con bạn già đi buông dưa lê, uống vài ly cocktail, cuộc sống đơn giản lắm đúng không? Chúng ta thấy hạnh phúc cho dù trong lòng bão giông. Cuộc đời này không bao giờ đi theo quỹ đạo của bản thân mình đặt ra, nó sẽ thay đổi ngay thời khắc quan trọng nhất, mình phải học cách thích nghi với nó khi quỹ đạo rơi vào khí hậu xấu nhất. 
Tôi từng nghe đâu đó rằng "Cảnh giới cao nhất của cuộc đời là gì? Là có thể hưởng thụ thứ tốt nhất cũng có thể chịu đựng thứ tệ nhất."
Một cú sốc đầu đời với tôi, tôi biết ơn điều đó vì nó đã dạy cho tôi trở thành một con người hoàn hảo hơn. :) Cảm ơn mọi người đã lắng nghe vài phút tâm sự của mình.

Sài Gòn, 22/11/2022 
Bạn H xin dấu tên...








Thứ Ba, 21 tháng 12, 2021

CHƯƠNG 10 - THÍCH NGƯỜI TA RỒI SAO KHÔNG NÓI?

 



Trần Nhất Minh nhìn sang quyển sổ chằng chịt công thức, thế là nhướn mày nói:

- Tương lai cậu chỉ định mở một cửa hàng bán bánh thôi hả? Ngoài bao nhiêu đây công thức thì đủ cho mấy năm? Sau đó thì còn có rất nhiều cửa hàng mới sinh sôi nảy nở, cậu liệu có cạnh tranh nổi? Nếu đó không phải là năng khiếu thì từ bỏ ngay bây giờ còn kịp.

Nhược Vy tức giận đáp: - Chí ít đó cũng là ước mơ thành bà chủ của tôi. Tuy là không giỏi như người ta, thì tôi sẽ cố gắng gấp mười lần.

Nhất Minh lắc đầu cười: - Được, cố gắng gấp mười, tôi chờ kết quả vậy.

Dương Nhược Vy cảm thấy cậu ta nói rất đúng, quả thật tương lai đang rất mù tịt. Ngay cả việc tạo ra điểm nhấn cô còn không làm được thì lấy đâu ra những cái mới, cái độc lạ trên đời này.

Nhược Vy lấy trong hộp bút một cái note vàng viết viết rồi dán vào gốc trái quyển sổ, vừa dán vừa tự giận mình mà nói: - Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ muốn làm một người bình thường, mở một cửa hàng bánh ngọt mang thương hiệu của mình, nếu có thể phát triển hơn nữa thì càng tốt. Nhưng tiếc là ước mơ của tôi sau khi nghe cậu nói xong thì lại vụt tắt, nó còn nhiều phương diện khác phải bận tâm.

Trần Nhất Minh ngạc nhiên nhướn mày, cậu không ngờ tiểu cô nương còn đang mạnh miệng lúc nãy bây giờ bỗng ỉu xìu, không chống đỡ được, ngẩn người nói thật khẽ: - Yên tâm, sau này còn có tôi.

Nhược Vy nghe xong câu này hai mắt sáng lên, cô đã lóe lên ý tưởng trong đầu.

- Nhất Minh cậu định sau này làm gì? Hay là cậu làm cổ đông của cửa hàng tôi nhé, được không?

Trần Nhất Minh nhìn cô mỉm cười, vòng tay trước ngực, nói:

- Được thôi.

- Hứa rồi nhé, ngoéo tay đi.

Cô đưa tay ra trước, Nhất Minh thấy vậy hơi bất ngờ, rồi cũng đưa tay ra làm theo. Trò con nít cũng vui, cô bạn này ngày càng thú vị thật.

Tháng tám, tiếng ve kêu ồn ã cả một góc trời. Nốt trầm nốt bỏng nối đuôi nhau vang lên.  Trong phòng học, tiếng quạt trần xoay tròn đều đều, cả lớp gần bốn mươi con người đang ngồi lặng thinh. Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm lại thao thao bất tuyệt.

- Trường trung học Hà Văn của chúng ta là trường trọng điểm ở cái thị trấn Hoa Đăng này, lớp các em lại là lớp chuyên khoa tự nhiên, lợi thế hơn người ta biết bao nhiêu lần, tại sao lần này điểm thi giữa kì lại như vậy?

Nghiêm Gia Huy gõ một cái thật mạnh vào bàn giáo viên. – Điểm bình quân của lớp ta cộng lại vậy mà chỉ xếp thứ tư toàn khối. Phát bài thi ra tự xem xét kết quả của mình đi. Tôi thật thấy xấu hổ.

Đôi mắt liếc nhìn từng nhóm học sinh đang trao đổi kết quả với nhau, Nghiêm Gia Huy nói tiếp: - Các em chỉ còn vỏn vẹn mấy tháng nữa thôi là thi tốt nghiệp rồi. Tất cả những vướng bận khác thì nên bỏ hết, cố gắng tập trung học hành thôi. Có được không?

Cả lớp đồng thanh. – Được.

Cuối lớp.

Trần Nhất Minh lật bài thi của Nhược Vy cười hừ một tiếng rồi nói: - Dương Nhược Vy, cậu đừng nói với tôi cậu chỉ để tâm vô cái đóng công thức này nha?

Nhược Vy nhỏ giọng coi thường. – Ý cậu là sao?

- Tôi không nghĩ là cậu nằm trong đội tuyển AMC nữa, điểm số cộng lại bình quân chưa tới bảy chấm.

- Do điểm mấy môn xã hội kéo xuống thôi. Cậu nhìn điểm thi môn tự nhiên của tôi đi. Cao như thế còn gì.

Trần Nhất Minh tiện tay cầm lấy cuốn vở trên bàn đập lên đầu cô, lực không nặng lắm, nhưng cái đứa trước mặt lại lấy tay xoa xoa làm màu, kêu đau.

- Còn cãi? Xem nè, cái bài số bốn có khó đâu, kết quả cũng sai. Đầu cậu não đi chơi chưa về à?

Nhược Vy phùng má, hừ một tiếng:

- Bữa thi tôi bị đau bụng không tập trung nổi. Chẳng phải cũng tại cậu, bữa trước chỉ tôi cái gì mà muốn bánh quế hoa ăn ngon hơn thì cho thêm một chút húng lủi, hại tôi tối đó đi thăm anh tàu đến gần sáng.

Trần Nhất Minh lắc đầu, dựa người ra ghế sau. – Kỷ tử. Tôi nói húng lủi bao giờ. Cậu không rõ thì có thể hỏi lại tôi, cái người sống sờ sờ đây không biết hỏi à? Bảo sao không đau bụng, chỉ cần cậu cho sai một nguyên liệu đã làm cho hương vị bánh khác hẳn. Đồ ngốc.

- Cậu học ở đâu ra mấy thứ này vậy? – Nhược Vy chống cằm nhìn sang Nhất Minh dò hỏi.

- Chẳng học ở đâu cả, giỏi là do bẩm sinh rồi.

- Tôi biết trước câu trả lời thì đã không hỏi. Độ tự tin quá đáng.

Nhược Vy xoay người nhìn ra cửa sổ, trong lòng lại cảm thấy sự ngọt ngào từ cậu ta.

Còn mãi nghĩ ngợi mông lung thì cuốn sổ bị người ta kéo mạnh làm tay cô trượt khỏi cằm.

- Để xem có ghi chép công thức lung tung nữa không?

- Để làm gì?

- Kẻo lại đau bụng, tôi lại mang tội ngộ sát.

Nhược Vy ngơ ngác nhìn, cậu ta lật trước lật sau trang này tới trang kia, chắc chắn được chỗ sai thì cầm bút gạch xóa, giúp cô viết lại.

- Bánh mì bơ mềm, nguyên liệu quan trọng nhất cậu lại thiếu, ba gram men Instant. Còn chỗ này nữa, Tarte Tatin táo muốn làm phần bột bánh ngàn lớp phải trộn đều bột mì, muối, đường, nước, bơ đun chảy đến khi hỗn hợp mềm mịn, mới đem để trong ngăn đá tủ lạnh một giờ đồng hồ. Cậu lại ghi thành ngăn mát, thử hỏi bánh kiểu này bao giờ mới ra đúng thành phẩm?

- Tôi nghe cậu nói vậy mà? Rõ ràng lúc trong bếp, cậu nói như nào tôi ghi như thế, sai làm sao được?

- Tôi phải suy nghĩ lại việc trở thành cổ đông của cậu.

- Này, cậu hứa rồi. Không được chơi đểu như thế chứ.

Rất nhiều năm sau này, Nhược Vy mới hiểu được hai chữ “cổ đông” mà cậu ta ám thị là gì.

Trần Nhất Minh càng nhìn càng ra nét trưởng thành của thanh niên mới lớn, cuộc đời này nếu có cậu ta chắc sẽ an tâm hơn nhỉ.

Ánh mặt trời chói chang ngoài khung cửa sổ. Một vài tia nắng xuyên qua tán lá cây chiếu vào cô gái đang nằm dài trên bàn.

Làn da trắng nõn, hai mắt trong veo, chiếc cằm thon gọn, mái tóc nâu tây dưới màu nắng vừa diu dàng vừa cá tính, bề ngoài cũng rất chú ý.

Dương Nhược Vy im lặng nhìn Nhất Minh từ nãy đến giờ. Đột nhiên, đầu bị người ta lấy bút gõ một cái.

- Nhìn cái gì đấy? Mau lau nước vãi đi.

Nhất Minh làm cô thấy xấu hổ, ngồi bật dậy biện minh. – Trên mặt cậu có vết mực.

Biết cô đang lừa mình nhưng cậu vẫn lấy tay lau lau rồi nói: - Đã hết chưa?

- Ở đây này. – Nhược Vy chỉ vào trán mình. – Để tôi giúp cậu.

Cô lấy khăn giấy ướt trong balo lau qua lau lại như đúng có vết mực dính trên trán cậu ta.

Trần Nhất Minh nghiêng đầu nhìn về phía cô, lại nói. – Được rồi, tôi đẹp quá cậu lại mất công giữ.

Nhược Vy xì một tiếng, thấy cậu cười mỉa mai, cô bổ sung thêm một câu. – Bạn cùng bàn, tự cậu đa tình à?

- Cậu có hiểu trực giác của người có IQ cao thì chính xác hơn người thường không?

- Vậy thiên tài không nghe câu trực giác của phụ nữ luôn tốt hơn đàn ông hả?

Trần Nhất Minh cười rất miễn cưỡng, không còn nhịn được mà chọc cô:

- Đúng. Cậu nói chí phải. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, Trần phu nhân.

Dương Nhược Vy hằm hè nhìn Nhất Minh – Cậu có ý gì?

Cô nhìn cậu ta một lúc lâu, cứ như đang nghiền ngẫm lời nói vừa rồi vậy.

***

Gold House.

- Khương Tử Lan, lát nữa chúng ta sẽ nhảy dù xuống công viên M. Sport, anh sẽ đánh dấu vị trí, khi nào ra hiệu thì nhảy theo anh nha.

- OK, em biết rồi. Anh phải báo trước một giây, không lại bị trật rây lọt qua công viên khác kiểu gì cũng bị bắn chết.

- Cái con này. Ta chỉ mi làm tới đâu thì nghe thôi tới đó.

- …

- Khương Tử Lan, sao em nhảy rồi? Chưa tới công viên mà?

- Hả? Em thấy một đống cây dưới kìa?

- Bà nó, đây là rừng mà. Thôi cũng được, khi nào anh kêu bung dù thì làm theo. Mịa, em bung dù hồi nào vậy?

- Lúc vừa chuẩn bị nhảy ra khỏi máy bay á.

- U là trời, sao em bung dù sớm vậy?

- Thì nhảy dù phải bung dù chứ?

- Trời, cái con này, bung sớm thế kiểu gì cũng bị gió thổi lệch hướng. Tốc độ tiếp đất lại lâu hơn.

- …

- Mi đâu? Khương Tử Lan, sao em chết rồi?

- …

- Em còn chưa chạm đất. Chết từ lúc nào thế?

- Có hai đứa ở dưới bắn lên.

- …

Khương Dật nghẹn đến không nói nên lời, cậu lười biếng dựa người ra ghế, phía sau người kia thấy tình thế cười phì một tiếng, giễu:

- Cô em gái của cậu có hứng thú tới PUBG từ khi nào vậy?

- Có phải cậu không? Thừa biết câu trả lời.

Nhất Minh im lặng, không muốn nói tiếp.

- Cậu có thể chia một ít hào quang cho tôi được không? – Khương Dật e dè đề nghị một điều mà biết chắc không thể có được.

- Chia cái khỉ á? Cậu đi mà dọn hậu quả của mình gây ra trước đi.

- Tôi là đang muốn tốt cho cậu, thế nào lại thành bị tra tấn mỗi đêm. Nhất Minh, cậu là bạn tốt nhất của tôi làm ơn để ý con em gái này với. Thằng làm anh này quá mệt mỏi vì mấy cái chuyện yêu đương của hai người rồi. Bây giờ cậu nên đối xử tốt với tôi trước đi, sau này của hồi môn của tôi sẽ chia lại cho hai vợ chồng cậu nhiều một chút.

Trần Nhất Minh mặt không biểu cảm, lấy ngay cuốn sách trên bàn đập thật mạnh vào đầu Khương Dật.

- Bị ngu rồi à? Ngày mai chuyển ra ngoài đi.

Khương Dật ngồi bật dậy. – Cậu đừng đối xử với tôi như vậy chứ? Không làm em rể thì làm anh em tốt.

- Biết điều thì câm cái mồm lại, còn gán ghép tôi cho bất kì ai thêm một lần nữa thì tự biết chuyện gì xảy ra với cậu rồi đó.

- Chẳng phải trong lòng đã có người thương rồi sao? Xời, tôi biết tổng nhé.

- Cậu biết cái gì? Ăn nói xằng bậy.

- Còn nói không, thế căn bếp kia ai thiết kế lại? Còn đi mua sắm đầy đủ vật dụng, trước giờ cậu có siêng nấu ăn vậy đâu? Ngày trước ông Nhất Cơ chỉ có nhờ cậu một xíu thì đã năn nỉ ỉ ôi, còn bây giờ vì một cô gái mà cậu phải sắm sửa thế này đây? Đó không gọi là tình yêu thì thế méo gì?

- Tôi chỉ hứa dạy cô ấy thôi. Không liên quan gì đến yêu đương.

- Thế vậy từ ngày mai tôi sẽ theo đuổi Dương Nhược Vy, nghe cậu nói thế tôi yên tâm đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi. Cảm ơn nhé lão Trần.

- Ai cũng có thể, riêng cô ấy thì không.

- Đây là ý gì? Vừa bảo không có giờ lại không cho tôi yêu đương với người ta, muốn chiếm hữu làm của riêng à. Cậu mơ đi, thiên tài thì được ăn không nói có sao ta?

- Câm miệng.

Nói rồi, Trần Nhất Minh lôi cổ Khương Dật xềnh xệch ra khỏi cửa, mặc cho cậu ta kêu gào năn nỉ, đổi ngay mật khẩu sau đó.

- Lão Trần cậu nhớ đấy, tôi hận cậu. Không còn tình nghĩa anh em gì nữa sất, chấm hết từ đây.

Đêm mùa thu, gió luồng qua cửa sổ mang theo hương hoa sữa thoang thoảng bay vào phòng.

Có ai đó đã nói, thích một người, là phải cúi đầu xuống cát bụi mới nở hoa.

 


Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2021

CHƯƠNG 9 - DẠY CÁI ĐỒ NGỐC THẬT GIAN NAN

 


Giờ trưa.

Thanh Thanh rủ cô đi ăn cơm, cô cũng chẳng thèm đếm xỉa đến, nhớ đến chuyện lúc nãy còn tức điên người, thù này chưa tính sổ được cô chưa nguôi giận.

- Ăn đi. – Nhất Minh đưa cho cô hộp cơm cuộn, nhìn cũng đẹp mắt.

- Tự nhiên lại tốt với tôi thế? Chuyện lúc nãy đừng hiểu lầm, Thanh Thanh đùa đấy, cậu đừng nghĩ là thật nha.

Mặt Nhất Minh đen kịt. Cậu gõ mạnh vào đầu Nhược Vy.

- Cậu được lòng tôi từ bao giờ thế? Cơm tôi làm đấy, thử đi. Xem mùi vị có khác những chỗ cậu thử qua không?

Nhược Vy nhìn sang hộp cơm, ngạc nhiên:

- Cơm á? Cậu còn biết làm đó? Có ăn được không? Mà thôi, không ăn đâu.

- Sợ tôi bỏ thuốc độc à?

- Biết đâu được, cũng có khả năng ấy lắm chứ.

Nhất Minh mỉm cười, lấy lại hộp cơm về phía mình.

- Cơm này là cơm lam tôi nấu trong ống tre, trước đó đã ngâm gạo qua đêm cho hạt gạo nở ra hết rồi mới trộn với cơm dừa, vừng, mè đen, sau thì đổ vào ống tre nấu với nước dừa.

Nhược Vy bụng đã réo thành tiếng, cậu ta mà nói thêm nữa cô chết vì đói mất.

- Không ăn thì tôi ăn vậy. Con người ta toàn ăn món ngon vật lạ, cơm thường dân này thì không nên mời mới phải.

Không thể chịu được, Nhược Vy giành lấy phần cơm:

- Đưa đây.

- Chê mà, bây giờ đổi ý không cho nữa.

- Cậu thật quá đáng đó. – Nhược Vy dỗi như đứa con nít. Cậu bạn cùng bàn cũng phải bật cười.

Nhất Minh dùng tay bẻ thành từng khoanh cơm nhỏ cho vào miệng, vừa ăn vừa giễu:

- Muốn ăn thì giành lấy.

- Cậu… - Cô phùng má, gật đầu. – Được thôi.

Dương Nhược Vy nhào đến giật lấy miếng cơm trên tay Nhất Minh, cô càng lấn tới, cậu càng đưa khoanh cơm ra xa. Đến khi cô sắp giành lấy được thì mặt cô chạm ngay vào môi người đối diện. Dương Nhược Vy ngượng chín mặt. Rút người về vị trí cũ.

- Không cố ý, cậu ăn đi. Tôi… đi ra ngoài ăn cơm đây.

Cô đứng dậy có chút lúng túng.

Nhất Minh nhìn sự bối rối của cô mỉm cười, cậu kéo tay bạn rồi đút một khoanh cơm vừa chấm muối vừng.

- Ngon không?

Nhược Vy gật đầu. Đúng là rất ngon, ngon chết mất.

Hết thanh cơm thứ ba cô hỏi:

- Còn không?

- Hết rồi. Muốn ăn nữa không?

- Có. Hay cậu cho tôi công thức làm cơm lam này nha?

- Muốn học thì nhận tôi là thầy đi.

Nhận cậu ta làm thầy, cũng tốt hơn học trong sách mấy cái vớ va vớ vẩn không đâu vào đâu. Được thôi cũng không mất mát gì. Cô suy nghĩ vài giây rồi nhanh nhảu trả lời.

- Thầy. Thầy Nhất Minh. Thầy dạy tôi nhé.

Trần Nhất Minh nghe cái giọng điệu diễn xuất của cô liền bật cười.

Như lời đã hứa, chủ nhật đó Nhược Vy đến căn hộ của cậu ta. Đâu có dễ dàng gì mà tìm ra ngay, cô mất cả mấy tiếng đồng hồ chưa tìm ra được số phòng của Nhất Minh, vừa tức vừa hận, tức vì cái tội không xin số điện thoại trước đó, hận vì cái tên khốn khiếp kia không nói cho rõ ràng, cô có phải là cư dân ở đây đâu mà được quẹt thẻ thang máy. Nghĩ mà tức phải leo bộ mười mấy tầng rồi còn bị sai Lô, đi mấy chục vòng cũng chưa đến nơi. Nhược Vy định bỏ cuộc leo bộ về nhà vậy, đang ngồi suy tư bên hành lang nghỉ mệt thì nghe đúng cái giọng chua chát quen thuộc.

- Này. Tới bao giờ sao không gọi tôi?

Nhất Minh đang đẩy xe đồ đi ra khỏi thang máy, tay còn mang theo mấy túi cồng kềnh.

- Trời đất ơi. Cuối cùng tôi cũng gặp được cái bản mặt của cậu. Cậu có biết người tôi muốn đánh chết ngay lúc này là ai không hả, Trần Nhất Minh thối tha.

- Ai đụng chạm gì tới cậu mà cậu giận cá chém thớt vậy?

- Cậu còn dám nói. Không phải tại cậu sao? Cậu có biết tôi phải cuốc bộ bao nhiêu tầng chưa. Đâu chỉ có như vậy, nhìn đi. Ở đây có cả chục Lô đó, tôi đi lộn hết Lô này tới Lô kia, đã vậy còn không có thẻ thang máy. Cậu chơi tôi đó hả. Tôi đi về. Không học hành gì nữa sất.

Nhất Minh nhìn bộ dạng người không ra người của Nhược Vy, rồi cười phì một tiếng:

- Đồ ngốc. Về thì đừng có quay lại năn nỉ tôi.

- Được. Không quay lại thì không quay lại.

Cô đứng lên, đeo balo vào, đi một mạch đến trước cửa thang máy. Đột nhiên, Nhất Minh cầm cổ tay cô, lôi đi. Cậu quẹt cửa đẩy cô vào căn hộ của mình. Đúng là người giàu có khác, ngay cả ở một mình cũng rộng thế này. Nhược Vy hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, sau thì mới biết cậu ta đi siêu thị mua nguyên liệu về dạy cô làm bánh. Cảm động thật, tim cô loạn một nhịp.

- Đưa điện thoại đây. – Nhất Minh đứng phía sau, tay đút vào túi quần, lạnh lùng nói.

- Cậu… cậu… định làm gì?

- Đồ ngốc như cậu, có việc nhờ bảo vệ quẹt thẻ dùm cũng không được.

- Ờ, ha, Sao cậu không nói sớm, biết vậy tôi đỡ khổ rồi.

- Còn không mau đưa điện thoại đây.

- Nè…

Nhất Minh lưu số điện thoại mình vào máy cô ấy, cậu cũng lấy số lưu vào máy mình. Còn thêm cả cái tên nghe thật dễ thương.

Nhược Vy tò mò liếc nhìn xem cậu ta lưu tên mình là gì.

Tiểu nha đầu ngốc nghếch?

Mịa kiếp, cái tên biến thái.

Cũng may, bao nhiêu thổn thức, cũng vì cái tên này mà hận thù trong lòng Nhược Vy lại trỗi dậy, khí thế phừng phừng. Cô giành lấy điện thoại của hắn định xóa bỏ thì bị cái người trước mặt kí một cái rất mạnh vào trán.

- Dương Nhược Vy, xem lén điện thoại của người khác là tật xấu, không biết hả?

- Nhất Minh ca ca, cậu không biết lưu tên người khác như vậy là biến thái hả?

- Biến thái? Tôi chưa nghe qua hai từ này bao giờ. Có lẽ cậu là người đầu tiên nói với tôi như vậy? Nó như thế nào ta? – Nhất Minh vừa nói vừa tiến đến sát người cô.

Một người cứ tiến, một người cứ lui, đến lúc Nhược Vy va phải cánh tủ phía sau thì dừng lại, nhưng người phía trước vẫn cứ tiến tới. Không thể lui được nữa, Nhược Vy dùng hai tay đẩy ngực cậu ta ra, ánh mắt né tránh sang bên phải.

- Cậu… định làm gì?

Nghe thấy hơi thở gấp gáp, sợ sệt của cô, Nhất Minh càng khiêu khích:

- Thì còn làm gì nữa. Làm một tên biến thái như cậu nói đó. Dù sao tôi cũng mang tiếng rồi, có tiếng mà không có miếng thì kì lắm, đúng không?

- Trần Nhất Minh, cậu…

Nhược Vy dùng sức đẩy mạnh cậu ta ra, nhưng tiếc là bị cánh tay to khỏe của Nhất Minh giữ chặt, cô càng chống cự, cậu càng kê sát mặt vào hơn, hơi thở ngày càng gần, Nhược Vy nhắm mắt, mím chặt môi, tim đập loạn xạ chỉ thiếu điều nó chưa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nghe một cái đau điếng bên tai trái, rùng mình quay lại thấy Nhất Minh nhìn cô mỉm cười, giọng nói không cao không thấp.

- Chưa làm gì luôn đó. Tôi có ăn thịt cậu đâu mà toát hết mồ hôi vậy?

- Tôi… làm gì có mồ hôi? Tại nhà cậu… nóng quá thôi.

Nhất Minh bật cười, máy lạnh nhà cậu luôn để chế độ auto tự điều chỉnh.

Sau gần hai tiếng làm bánh, cả hai chuẩn bị thưởng thức thành quả của chính mình. Cô hồi hộp hơn bao giờ hết. Nhìn quần áo dính đầy bột của Nhất Minh, chẳng khác nào lông chó đóm chỗ trắng chỗ đen, cô bật cười.

Nhất Minh đang rửa mấy quả anh đào đen, nghe người bên cạnh đứng cười như con điên cậu lấy một quả nhét vào miệng cô.

- Ăn đi cho bớt khùng.

Nhược Vy vẫn không ngưng cười, cô lấy quả đào ra khỏi miệng vừa ăn vừa nói:

- Nhìn bộ dạng của cậu mắc cười lắm luôn đó. Không khác gì…

Nhất Minh trợn mắt. May mà cô kịp dừng lại không nói tiếp, lấy quả đào đen vừa ăn dở đút vào miệng cậu ta, vừa chạy vừa làm mặt quỷ:

- Lêu lêu… Chằng khác nào con chó đóm thứ một trăm lẻ một.

- Dương Nhược Vy, nếu hôm nay tôi không bắt được cậu, tôi sẽ làm con chó sủa ba tiếng trước mặt cả lớp…

Người cứ chạy, người cứ đuổi quanh phòng khách rồi chạy sang phòng bếp. Tầm mười phút, Nhược Vy vừa đói vừa mệt nên dừng lại xin xí huề đi uống nước.

Trần Nhất Minh chạy tới tóm cổ cô, cậu xách cái đuôi gà phía sau lên hỏi tội:

- Lúc nãy cậu bảo sao? Nói lại tôi nghe?

Nhược Vy vừa uống nước vừa lãng tránh. – Tôi nói gì á? Có nói gì đâu? Cậu nghe nhầm rồi.

- Còn nói không hả?

Tít… Tít...

- Ơ bánh chín rồi kìa, lại xem thử đi. – Tiếng bếp từ vừa báo hiệu đủ thời gian để ngắt điện, Nhược Vy tranh thủ thời cơ liền chuyển sang chủ đề khác.

Nhất Minh cũng không tính sổ với cô gái ngang như cua này nữa. Cậu lấy bánh ra khỏi lò nướng, phủ một lớp kem lên rồi gắn mấy quả đào đen lúc nãy lên cùng một lớp chocola vụn rắc xung quanh.

- Bánh này có tên là gì?

- Black Forest – tên thường gọi là bánh rừng đen.

- Bánh rừng đen? Nghe tên huyền bí quá.

- Ừ. Có lần tôi đi sang Đức thì thấy bánh này được bán rất nhiều, điểm đặc biệt của bánh này nằm ở loại rượu brandy anh đào. Thử đi?

Cậu lấy muỗng đưa cô, Nhược Vy lấy một ít bánh đưa lên miệng vừa ăn vừa cảm nhận.

- Nó… Nó hơi…

- Hơi sao?

- Hơi kì.

Nhất Minh nhíu mày, cậu lấy cái muỗng cô đang ăn lấy một miếng bánh ra ăn thử.

- Này muỗng tôi ăn rồi mà.

- Có gì kì? Cậu mới kì đó. Chẳng phải tôi vừa mới nói bánh này có vị đặc biệt hơn so với những loại bánh khác sao?

- Muỗng của người ta mà. Trả đây.

Dương Nhược Vy lại lấy một muỗng bánh kem khác đưa vào miệng thưởng thức. Đúng như lời của cậu ta vừa nói, vị kì ở đây là vị nồng của rượu anh đào. Kết hợp với vị hơi đắng của cốt bánh chocola cùng kem tươi béo ngậy. Vừa lạ vừa ngon.

RADIO SỐ THỨ 02

 


#Smiling: Những ngày tôi mệt mỏi thường tôi sẽ lấy chìa khóa xe chạy một vòng thành phố, cũng chẳng biết sẽ đi đâu, miễn cứ chạy thì đầu óc cứ vô thức suy nghĩ những chuyện vui vẻ, mệt mỏi hòa cùng khói bụi biến mất. Không tin á? Cậu thử đi. Hiệu quả lắm đấy. Chúc cậu một đời an yên.

"Đời người sẽ luôn có sự ấm áp bất ngờ và những hy vọng bất tận. Bất kể con đường phía trước có bao nhiêu khổ ải, chỉ cần phương hướng chính xác thì dù gập ghềnh khúc khuỷu đến mấy, cũng sẽ gần với hạnh phúc hơn là đứng ở vạch xuất phát." - 999 lá thư gửi cho chính mình số #02






RADIO SỐ THỨ 01

 


"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày hãy luôn nở nụ cười trên môi, trên đời này ngoài sinh tử ra mọi sự đều là chuyện nhỏ. Cho dù gặp phải chuyện phiền lòng cũng đừng tự làm khó mình; bất luận hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện đen đủi, đều không nên cảm thấy bi thương. Hôm nay là ngày bạn trẻ nhất trong những ngày tháng sau này, vì còn có ngày mai, hôm nay mãi chỉ là bước khởi đầu của con đường tương lai." - 999 bức thư gửi cho chính mình số 01.

#Smiling: Mong rằng cuộc sống sau này của bạn sẽ ổn hơn, không còn cô đơn như hiện tại.

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2021

CHƯƠNG 8 - CUỘC CHIẾN KHÔNG HỒI KẾT

 



Nhược Vy bị hắn làm cho ngây ngẩn, ăn mỗi hộp cơm mà trứng văng ra khỏi đĩa mấy lần.

- Có ăn được không? Hay để tôi.

- Có. Tôi ăn được.

Cô cúi đầu ăn lấy ăn để, như sợ bị người bên cạnh giành mất phần ăn. Nhất Minh mỉm cười, cậu cũng ăn nốt phần ăn của mình cho xong.

Buổi chiều, chuyên Toán.

Đội tuyển chọn đi thi AMC được học bồi dưỡng ở một giảng đường riêng với các lớp còn lại. Cũng tại lúc nãy ăn cơm xong, Thanh Thanh còn rủ cô đi ăn bánh flan ở trước cổng trường mà hại cô chạy lên lầu hai bị trễ mất năm phút, cũng may thầy chưa vào. Tiếc là bây giờ trong phòng chỉ còn duy nhất một chỗ, cuối lớp cạnh thùng rác. Đã thị lực kém rồi còn ngồi cuối giảng đường, kiểu này có lên tám mắt cũng không thấy gì. Cô hậm hực đi về chỗ ngồi.

Nhìn sơ lược một vòng, cái tên bạn cùng bàn của cô ngồi tận bàn đầu dãy bên kia, còn cả cô bạn mới chuyển tới. Chẳng trách, không thèm giữ chỗ cho mình. Đừng mơ về hoàng tử và lọ lem nữa, đời không như là mơ, toàn dối trá lừa lọc nhau.

Nhược Vy bậm môi, tay vẽ nguệch ngoạc đầy trang vở, cô chỉ muốn xé nát cái người đang vẽ ở trên đây thành trăm mảnh mới hả dạ.

Thầy bộ môn chia hai dãy thành hai đội đấu với nhau, thầy vừa chiếu bài tập nào lên thì đều có cánh tay của các bạn xung phong, đúng là gà được chọn ai cũng giỏi. Không khí ngày càng náo nhiệt không nhàm chán như mấy khi học ở lớp. Theo quan sát của cô từ nãy đến giờ bài nào cũng có cánh tay của tên vừa nhìn đã ghét, đúng kiểu IQ của thiên tài. Riêng cô thì ngược lại, gần một tiếng rồi mà dãy bên kia vẫn còn rất nhiều cánh tay dơ lên.

- Dãy Hai đã chịu thua chưa hay còn phải đấu tiếp? – Một bạn nữ sinh dãy Một đặt câu hỏi.

Quả thật, dãy Hai đang đứng trước một bài toán vô cùng khó, không ai có được đáp án. Dương Nhược Vy ngồi yên lặng từ đầu buổi đến giờ như không tồn tại trong lớp mới lên tiếng.

- Đã khó đâu mà chịu thua, chưa đến phút chín mươi thì chưa biết ai thua ai chứ?

Cô đi thẳng lên bảng. Ba dòng rất ngắn gọn đã có đáp án rõ ràng, thầy bộ môn cười rất đắc ý, thầy đã dạy mười hai năm bồi dưỡng học sinh giỏi nhưng chưa có học trò nào chỉ cần lời giải ngắn như vậy, thông minh. Tưởng con bé ù lì ngồi cuối góc không theo kịp, ai mà ngờ nó đúp một cú cả lớp hú hồn.

Càng về sau, mức độ khó càng tăng, số người làm được bên dãy Một cũng ít dần, riêng dãy Hai thì giờ đây chỉ còn mỗi Dương Nhược Vy một mình một ngựa chiến đấu, đưa ra bài nào cô cũng không cần mất quá nhiều thời gian suy nghĩ. Khiến cho nam sinh ngồi bàn đầu dãy Một cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết, cậu muốn xem cô gái này còn giỏi đến mức nào.

Tỷ số sau hai giờ đồng hồ đang hòa nhau, thầy bộ môn cũng cho một bài quyết định, khá là khó nhai.

Dương Nhược Vy nhớ dạng đề này đã được gặp một lần ở đề Đại Học mà cô không nhớ rõ công thức, ngồi làm thủ công tới ba mươi phút vẫn chưa ra đáp án, nhìn về phía dãy bên kia cậu bạn cùng bàn cũng cặm cụi cắn bút. Cô mỉm cười nghĩ trong đầu, nhất định sẽ không để thua cái người đó.

Phút thứ bốn mươi mốt, trong đầu Nhất Minh lóe lên tia sáng, cậu viết viết ra nháp, rồi đứng thẳng lên nói với thầy bộ môn:

- Em muốn đặt câu hỏi với bạn bên kia?

Thầy bộ môn gật đầu.

- Cậu đã có đáp án chưa? Thử dò không?

Nhược Vy nhìn lại bài giải chằng chịt của mình, cô lấy tay che đi một nửa, rồi gật đầu.

- Căn hai?

- Ừ.

- Âm mười một?

- Ừ.

Những người còn lại cũng không hiểu nổi hai con người thần thánh này đang nói gì, không cùng chung ngôn ngữ ấy. Thầy bộ môn mỉm cười, bắt cả hai lên giải đáp án.

Kết quả là ngang tài ngang sức, hai bài giải rất khớp nhau, ăn ý đến từng cách trình bày, ngắn gọn.

Thầy cho hai đội con số hòa nhau và không có ai thắng thua.

Sau buổi học đó, Nhược Vy ghé qua thư viện mượn vài quyển sách nấu ăn. Trong lúc đang chăm chú đọc thì va phải người trước mặt.

- Xin lỗi, xin lỗi cậu không sao chứ?

- Giờ này không về còn ở đây?

Hóa ra là người quen, rất quen nữa là khác. Cô không thèm để ý cậu ta, đi thẳng đến bàn ngồi đọc sách.

- Gia vị thứ một trăm lẻ một? Thiên tài toán học là nhờ những quyển sách nấu ăn nhàm chán này sao?

- Cậu im đi, biết cái gì mà nói. Sao không về còn ở đây ám tôi. Cả ngày ám chưa đủ sao?

- Không ngờ cậu cũng giỏi vậy đó.

- Giỏi chuyện gì?

- Vừa nghe đáp án đã có lời giải.

- Chẳng phải cậu muốn giúp tôi sao?

Nhất Minh mỉm cười không nói gì thêm, cậu đọc tiếp cuốn sách mình vừa lấy trên kệ Vũ trụ và những vì sao?

Nhược Vy lâu lâu lại liếc lên nhìn người đối diện, trông gần trông xa cũng không xấu lắm, mặt mũi tóc tai cũng không tệ, tính tình thì cũng không khó ưa như những gì cô nghĩ, tên này còn đọc được nội tâm của cô thì phải, ngoài biểu hiện hôm nay đã cứu cô một màn thua thì những thứ trước đây xảy ra đều không có nghĩa là tốt. Tóm lại, thang điểm hôm nay cộng thêm hai sao.

- Muốn nấu ăn giỏi thì phải biết dùng vị giác chứ không dùng thị giác, cậu có ngồi đây đọc thêm mười quyển như này thì cũng không giỏi lên được.

- Biết là vậy nhưng tôi đã có kiến thức đâu, chưa xây nền thì làm sao xây tường?

- Đồ ngốc.

- Cậu thì giỏi rồi, có ngon thì dạy tôi đi. – Nhược Vy muốn nhờ vả mà kiểu muốn tự vả vào mặt mình hơn.

- Thù lao tính sao?

- Cậu mà cũng cần thù lao á? Keo kiệt. Tôi không thèm. – Cô liếc mắt khinh khỉnh quay lại đọc tiếp nội dung trang tiếp theo.

- Muốn dạy một con ngốc như cậu tất nhiên phải rất mệt rồi, ít nhất tôi cũng phải có thù lao gì chứ?

- Ặc!

Nhược Vy nghe xong tức đỏ tai, cô mà thèm cậu ta dạy chắc, không biết ai ngốc nữa. Đúng, cô có ngốc vì lỡ miệng thách cậu ta dạy mình thôi, ngốc mỗi cái chỗ đó. Tức á.

Để cuốn sách lại trên kệ, Nhược Vy quay ra lấy balo định đi về. Mới vừa thấy Trần Nhất Minh ngồi đó, quay trở lại đã không thấy, tò mò cô xoay người tìm thử xem hắn đã về chưa, mắt đảo một vòng cũng không thấy. Nghĩ bụng chắc cậu ta về rồi.

Đột nhiên, tóc bị người ta xoa mạnh. Ngày càng mạnh, khiến tóc cô xù lên như lông nhím, Nhược Vy tức tím tái mặt mày rủa thầm trong miệng câu chết tiệt, đứa nào. Vừa quay lại ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn sải dài bước chân lướt qua người cô, bàn tay đút vào túi quần, mùi nước hoa không lẫn vào đâu được. Thế nhưng, cô vẫn kịp nghe văng vẳng bên tai.

- Chủ nhật đến Gold House Lô C, 18A02. Tôi giúp cậu.

Chủ Nhật?

Gold House?

Giúp tôi?

- Này… Trần Nhất Minh, ý gì?

Tiểu thiếu gia họ Trần quay nửa đầu, mỉm cười, hời hột không trả lời rời khỏi thư viện.

Một câu nói không chủ ngữ, vị ngữ, không quá ngắn, không quá dài mà khiến Dương Nhược Vy ngồi suy tư nhìn ra bầu trời sao cả buổi tối. Trần Nhất Minh cái tên quái thú này thuộc chủng nào vậy, sao không thoát khỏi suy nghĩ của cô trong giây lát. Nhược Vy trằn trọc cả đêm. Hôm sau đến lớp muộn.

- Cậu sao vậy? Chị dâu đến tìm à? – Dư Thanh Thanh cố ý hỏi lớn.

Nhược Vy nằm dài lên bàn, mặt quay về phía Trần Nhất Minh, nói nhỏ. – Không, cũng tại có kẻ vô tình rắc muối vào não mình.

Dư Thanh Thanh. – Kẻ nào?

- Cái tên vừa nhìn đã ghét, càng nhìn càng ghét hơn. – Nhược Vy nói lớn nhấn mạnh âm điệu từng chữ, cố ý để người ngồi bên cạnh nghe thấy, hắn chỉ lo tán gẫu với hai bạn phía sau chắc cũng không quan tâm.

Dư Thanh Thanh hiểu ám chỉ của Nhược Vy, cô liếc mắt nhìn về phía Trần Nhất Minh nói to hơn. - Ấy, ghét người ta thế cơ á? Ghét thế sao cứ nhìn chằm chằm người ta thế á?

- Làm gì có. Cậu im đi, đừng nói bậy. – Nhược Vy liếc nửa mắt.

Dư Thanh Thanh cười gian. – Trong lòng đã nói lên rằng ‘Em yêu anh’.

Nhược Vy nghe xong giật mình, nhảy cẩng lên bổ nhào về phía trước bụm miệng Thanh Thanh lại.

- Cậu phiền quá đấy.

Thanh Thanh bổ sung thêm một câu. – Hai cậu là vợ chồng đang cãi nhau đấy à? Có gì thì về nhà ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng nước từ từ nói chuyện với nhau, đừng có vác bộ mặt như mới đánh nhau xong tới lớp, mang theo không khí gia đình u ám quá đi mất.

- DƯ THANH THANH. Cậu có thôi đi không hả?

Thanh Thanh kịp chạy ra khỏi lớp, chậm một chút nữa chắc cô sẽ bị ném lên cây chồi ngoài cửa mất.

Nhược Vy đỏ mặt, biết là bị Thanh Thanh trêu thôi mà cô cũng thấy ngại, cảm thấy con người này quá phiền phức.

Chuông reo vào tiết, giáo viên cầm giáo án theo tiếng chuông đi vào cửa.

Nhược Vy đập mạnh vào ghế bàn trên làm Thanh Thanh giật mình quay lại lè lưỡi trêu thêm một phát.

- Được rồi. Vào học thôi. – Trần Nhất Minh lạnh lùng không quan tâm từ nãy giờ cũng nhàn hạ lên tiếng.

- Cậu… Nãy giờ không nghe gì chứ? – Dương Nhược Vy mím môi, nín thở chờ câu trả lời.

Nhất Minh bỏ cây bút trên tay xuống, nhìn thẳng vào Nhược Vy, lạnh lùng nói. – Cố ý nói to thế mà kêu người ta không nghe.

- Nghe… Nghe được chữ nào…

- Nghe rõ cái câu gì ấy ta?

- Câu gì?

- Câu gì mà Dương Nhược Vy thầm yêu thắm thiết Trần Nhất Minh thì phải.

- Tào lao. Cậu rồ à? Tự tin quá đáng, tự luyến quá đà.

Mặt Nhược Vy lúc đỏ lúc trắng, người nhìn cũng phải bật cười.

- Mới trêu một xíu đã đỏ mặt thế. Cậu có thầm thương tôi thì cũng là chuyện bình thường, tôi không để bụng đâu.

- Cậu… mơ đi. – Nhược Vy thở một hơi dài, cô phải cảm ơn sự trượng nghĩa mà Dư Thanh Thanh để lại, thù này ra chơi hẵn tính.