Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2021

CHƯƠNG 8 - CUỘC CHIẾN KHÔNG HỒI KẾT

 



Nhược Vy bị hắn làm cho ngây ngẩn, ăn mỗi hộp cơm mà trứng văng ra khỏi đĩa mấy lần.

- Có ăn được không? Hay để tôi.

- Có. Tôi ăn được.

Cô cúi đầu ăn lấy ăn để, như sợ bị người bên cạnh giành mất phần ăn. Nhất Minh mỉm cười, cậu cũng ăn nốt phần ăn của mình cho xong.

Buổi chiều, chuyên Toán.

Đội tuyển chọn đi thi AMC được học bồi dưỡng ở một giảng đường riêng với các lớp còn lại. Cũng tại lúc nãy ăn cơm xong, Thanh Thanh còn rủ cô đi ăn bánh flan ở trước cổng trường mà hại cô chạy lên lầu hai bị trễ mất năm phút, cũng may thầy chưa vào. Tiếc là bây giờ trong phòng chỉ còn duy nhất một chỗ, cuối lớp cạnh thùng rác. Đã thị lực kém rồi còn ngồi cuối giảng đường, kiểu này có lên tám mắt cũng không thấy gì. Cô hậm hực đi về chỗ ngồi.

Nhìn sơ lược một vòng, cái tên bạn cùng bàn của cô ngồi tận bàn đầu dãy bên kia, còn cả cô bạn mới chuyển tới. Chẳng trách, không thèm giữ chỗ cho mình. Đừng mơ về hoàng tử và lọ lem nữa, đời không như là mơ, toàn dối trá lừa lọc nhau.

Nhược Vy bậm môi, tay vẽ nguệch ngoạc đầy trang vở, cô chỉ muốn xé nát cái người đang vẽ ở trên đây thành trăm mảnh mới hả dạ.

Thầy bộ môn chia hai dãy thành hai đội đấu với nhau, thầy vừa chiếu bài tập nào lên thì đều có cánh tay của các bạn xung phong, đúng là gà được chọn ai cũng giỏi. Không khí ngày càng náo nhiệt không nhàm chán như mấy khi học ở lớp. Theo quan sát của cô từ nãy đến giờ bài nào cũng có cánh tay của tên vừa nhìn đã ghét, đúng kiểu IQ của thiên tài. Riêng cô thì ngược lại, gần một tiếng rồi mà dãy bên kia vẫn còn rất nhiều cánh tay dơ lên.

- Dãy Hai đã chịu thua chưa hay còn phải đấu tiếp? – Một bạn nữ sinh dãy Một đặt câu hỏi.

Quả thật, dãy Hai đang đứng trước một bài toán vô cùng khó, không ai có được đáp án. Dương Nhược Vy ngồi yên lặng từ đầu buổi đến giờ như không tồn tại trong lớp mới lên tiếng.

- Đã khó đâu mà chịu thua, chưa đến phút chín mươi thì chưa biết ai thua ai chứ?

Cô đi thẳng lên bảng. Ba dòng rất ngắn gọn đã có đáp án rõ ràng, thầy bộ môn cười rất đắc ý, thầy đã dạy mười hai năm bồi dưỡng học sinh giỏi nhưng chưa có học trò nào chỉ cần lời giải ngắn như vậy, thông minh. Tưởng con bé ù lì ngồi cuối góc không theo kịp, ai mà ngờ nó đúp một cú cả lớp hú hồn.

Càng về sau, mức độ khó càng tăng, số người làm được bên dãy Một cũng ít dần, riêng dãy Hai thì giờ đây chỉ còn mỗi Dương Nhược Vy một mình một ngựa chiến đấu, đưa ra bài nào cô cũng không cần mất quá nhiều thời gian suy nghĩ. Khiến cho nam sinh ngồi bàn đầu dãy Một cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết, cậu muốn xem cô gái này còn giỏi đến mức nào.

Tỷ số sau hai giờ đồng hồ đang hòa nhau, thầy bộ môn cũng cho một bài quyết định, khá là khó nhai.

Dương Nhược Vy nhớ dạng đề này đã được gặp một lần ở đề Đại Học mà cô không nhớ rõ công thức, ngồi làm thủ công tới ba mươi phút vẫn chưa ra đáp án, nhìn về phía dãy bên kia cậu bạn cùng bàn cũng cặm cụi cắn bút. Cô mỉm cười nghĩ trong đầu, nhất định sẽ không để thua cái người đó.

Phút thứ bốn mươi mốt, trong đầu Nhất Minh lóe lên tia sáng, cậu viết viết ra nháp, rồi đứng thẳng lên nói với thầy bộ môn:

- Em muốn đặt câu hỏi với bạn bên kia?

Thầy bộ môn gật đầu.

- Cậu đã có đáp án chưa? Thử dò không?

Nhược Vy nhìn lại bài giải chằng chịt của mình, cô lấy tay che đi một nửa, rồi gật đầu.

- Căn hai?

- Ừ.

- Âm mười một?

- Ừ.

Những người còn lại cũng không hiểu nổi hai con người thần thánh này đang nói gì, không cùng chung ngôn ngữ ấy. Thầy bộ môn mỉm cười, bắt cả hai lên giải đáp án.

Kết quả là ngang tài ngang sức, hai bài giải rất khớp nhau, ăn ý đến từng cách trình bày, ngắn gọn.

Thầy cho hai đội con số hòa nhau và không có ai thắng thua.

Sau buổi học đó, Nhược Vy ghé qua thư viện mượn vài quyển sách nấu ăn. Trong lúc đang chăm chú đọc thì va phải người trước mặt.

- Xin lỗi, xin lỗi cậu không sao chứ?

- Giờ này không về còn ở đây?

Hóa ra là người quen, rất quen nữa là khác. Cô không thèm để ý cậu ta, đi thẳng đến bàn ngồi đọc sách.

- Gia vị thứ một trăm lẻ một? Thiên tài toán học là nhờ những quyển sách nấu ăn nhàm chán này sao?

- Cậu im đi, biết cái gì mà nói. Sao không về còn ở đây ám tôi. Cả ngày ám chưa đủ sao?

- Không ngờ cậu cũng giỏi vậy đó.

- Giỏi chuyện gì?

- Vừa nghe đáp án đã có lời giải.

- Chẳng phải cậu muốn giúp tôi sao?

Nhất Minh mỉm cười không nói gì thêm, cậu đọc tiếp cuốn sách mình vừa lấy trên kệ Vũ trụ và những vì sao?

Nhược Vy lâu lâu lại liếc lên nhìn người đối diện, trông gần trông xa cũng không xấu lắm, mặt mũi tóc tai cũng không tệ, tính tình thì cũng không khó ưa như những gì cô nghĩ, tên này còn đọc được nội tâm của cô thì phải, ngoài biểu hiện hôm nay đã cứu cô một màn thua thì những thứ trước đây xảy ra đều không có nghĩa là tốt. Tóm lại, thang điểm hôm nay cộng thêm hai sao.

- Muốn nấu ăn giỏi thì phải biết dùng vị giác chứ không dùng thị giác, cậu có ngồi đây đọc thêm mười quyển như này thì cũng không giỏi lên được.

- Biết là vậy nhưng tôi đã có kiến thức đâu, chưa xây nền thì làm sao xây tường?

- Đồ ngốc.

- Cậu thì giỏi rồi, có ngon thì dạy tôi đi. – Nhược Vy muốn nhờ vả mà kiểu muốn tự vả vào mặt mình hơn.

- Thù lao tính sao?

- Cậu mà cũng cần thù lao á? Keo kiệt. Tôi không thèm. – Cô liếc mắt khinh khỉnh quay lại đọc tiếp nội dung trang tiếp theo.

- Muốn dạy một con ngốc như cậu tất nhiên phải rất mệt rồi, ít nhất tôi cũng phải có thù lao gì chứ?

- Ặc!

Nhược Vy nghe xong tức đỏ tai, cô mà thèm cậu ta dạy chắc, không biết ai ngốc nữa. Đúng, cô có ngốc vì lỡ miệng thách cậu ta dạy mình thôi, ngốc mỗi cái chỗ đó. Tức á.

Để cuốn sách lại trên kệ, Nhược Vy quay ra lấy balo định đi về. Mới vừa thấy Trần Nhất Minh ngồi đó, quay trở lại đã không thấy, tò mò cô xoay người tìm thử xem hắn đã về chưa, mắt đảo một vòng cũng không thấy. Nghĩ bụng chắc cậu ta về rồi.

Đột nhiên, tóc bị người ta xoa mạnh. Ngày càng mạnh, khiến tóc cô xù lên như lông nhím, Nhược Vy tức tím tái mặt mày rủa thầm trong miệng câu chết tiệt, đứa nào. Vừa quay lại ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn sải dài bước chân lướt qua người cô, bàn tay đút vào túi quần, mùi nước hoa không lẫn vào đâu được. Thế nhưng, cô vẫn kịp nghe văng vẳng bên tai.

- Chủ nhật đến Gold House Lô C, 18A02. Tôi giúp cậu.

Chủ Nhật?

Gold House?

Giúp tôi?

- Này… Trần Nhất Minh, ý gì?

Tiểu thiếu gia họ Trần quay nửa đầu, mỉm cười, hời hột không trả lời rời khỏi thư viện.

Một câu nói không chủ ngữ, vị ngữ, không quá ngắn, không quá dài mà khiến Dương Nhược Vy ngồi suy tư nhìn ra bầu trời sao cả buổi tối. Trần Nhất Minh cái tên quái thú này thuộc chủng nào vậy, sao không thoát khỏi suy nghĩ của cô trong giây lát. Nhược Vy trằn trọc cả đêm. Hôm sau đến lớp muộn.

- Cậu sao vậy? Chị dâu đến tìm à? – Dư Thanh Thanh cố ý hỏi lớn.

Nhược Vy nằm dài lên bàn, mặt quay về phía Trần Nhất Minh, nói nhỏ. – Không, cũng tại có kẻ vô tình rắc muối vào não mình.

Dư Thanh Thanh. – Kẻ nào?

- Cái tên vừa nhìn đã ghét, càng nhìn càng ghét hơn. – Nhược Vy nói lớn nhấn mạnh âm điệu từng chữ, cố ý để người ngồi bên cạnh nghe thấy, hắn chỉ lo tán gẫu với hai bạn phía sau chắc cũng không quan tâm.

Dư Thanh Thanh hiểu ám chỉ của Nhược Vy, cô liếc mắt nhìn về phía Trần Nhất Minh nói to hơn. - Ấy, ghét người ta thế cơ á? Ghét thế sao cứ nhìn chằm chằm người ta thế á?

- Làm gì có. Cậu im đi, đừng nói bậy. – Nhược Vy liếc nửa mắt.

Dư Thanh Thanh cười gian. – Trong lòng đã nói lên rằng ‘Em yêu anh’.

Nhược Vy nghe xong giật mình, nhảy cẩng lên bổ nhào về phía trước bụm miệng Thanh Thanh lại.

- Cậu phiền quá đấy.

Thanh Thanh bổ sung thêm một câu. – Hai cậu là vợ chồng đang cãi nhau đấy à? Có gì thì về nhà ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng nước từ từ nói chuyện với nhau, đừng có vác bộ mặt như mới đánh nhau xong tới lớp, mang theo không khí gia đình u ám quá đi mất.

- DƯ THANH THANH. Cậu có thôi đi không hả?

Thanh Thanh kịp chạy ra khỏi lớp, chậm một chút nữa chắc cô sẽ bị ném lên cây chồi ngoài cửa mất.

Nhược Vy đỏ mặt, biết là bị Thanh Thanh trêu thôi mà cô cũng thấy ngại, cảm thấy con người này quá phiền phức.

Chuông reo vào tiết, giáo viên cầm giáo án theo tiếng chuông đi vào cửa.

Nhược Vy đập mạnh vào ghế bàn trên làm Thanh Thanh giật mình quay lại lè lưỡi trêu thêm một phát.

- Được rồi. Vào học thôi. – Trần Nhất Minh lạnh lùng không quan tâm từ nãy giờ cũng nhàn hạ lên tiếng.

- Cậu… Nãy giờ không nghe gì chứ? – Dương Nhược Vy mím môi, nín thở chờ câu trả lời.

Nhất Minh bỏ cây bút trên tay xuống, nhìn thẳng vào Nhược Vy, lạnh lùng nói. – Cố ý nói to thế mà kêu người ta không nghe.

- Nghe… Nghe được chữ nào…

- Nghe rõ cái câu gì ấy ta?

- Câu gì?

- Câu gì mà Dương Nhược Vy thầm yêu thắm thiết Trần Nhất Minh thì phải.

- Tào lao. Cậu rồ à? Tự tin quá đáng, tự luyến quá đà.

Mặt Nhược Vy lúc đỏ lúc trắng, người nhìn cũng phải bật cười.

- Mới trêu một xíu đã đỏ mặt thế. Cậu có thầm thương tôi thì cũng là chuyện bình thường, tôi không để bụng đâu.

- Cậu… mơ đi. – Nhược Vy thở một hơi dài, cô phải cảm ơn sự trượng nghĩa mà Dư Thanh Thanh để lại, thù này ra chơi hẵn tính.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét