Thứ Năm, 29 tháng 10, 2020
TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 9
Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020
TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 8
- Quế Như - thật ra thì cô muốn gì?
- Ầy, em biết anh sẽ hỏi chuyện này mà. Nhưng có cần phải gấp gáp như vậy không? Chúng ta gọi món trước đi. Jena nhà em nó đói bụng rồi này. Ăn xong mình bàn công việc sau.
Nói rồi, cô ta gọi món, Bảo Khánh chẳng thèm liếc đến cái menu một lần, anh chỉ nhìn con bé vô tư trước mặt. Bé con đáng yêu làm sao. Tự nhiên anh lại thèm có con, chắc đợt này về bắt Chi Lan mần cho anh một đứa mới thôi. Tay con bé mũm mĩm đưa trái nho lên miệng, ướt mèm mẹp cái tay. Anh lấy khăn giấy lau tay cho bé. Khiến người mẹ ngồi đó mỉm cười sung sướng.
- Anh thấy Jena có ngoan không? Còn nhỏ mà biết thương mẹ lắm nha, thấy mẹ đi làm về mệt là lăn tăn chạy đi lấy khăn lau mặt, thấy mẹ nấu ăn là nhất quyết đòi phụ cho bằng được. Cái gì cũng đòi làm.
- Ờ. Con bé nó đáng yêu thật.
- Tất nhiên rồi. Nó con em mà. Hì. Hì. Mà anh nhìn nó có nét giống anh không? Cái mũi cao vút trời.
- Cô bớt điên lại đi. Con cô mà giống tôi á. Đồ dở hơi.
Bảo Khánh nghe xong sặc lên tới mũi, con đàn bà này không biết đang nghĩ gì nữa. Anh và cô ta chia tay từ lâu lắm rồi, ai cũng có gia đình riêng mà bây giờ lại giở chứng. Thật tội nghiệp cho con bé có người mẹ như vậy. Anh chẳng muốn đôi co với cô ta thêm nữa, mục đích của anh đến đây là nói về chuyện đơn hàng. Anh nói thẳng với cô ta về điều kiện của bên anh. Ban đầu Quế Như không đồng ý, Bảo Khánh đòi không nhận đơn thì cô ta mới xem xét lại. Cô ta hứa sẽ đặt hàng như những đại lý khác. Họ cùng nhau ăn tối, nể tình có con bé nó mến anh chứ trong tâm can anh không muốn dính líu đến người phụ nữ này chút nào.
Trong phòng bếp xếp hàng dài chục dĩa bánh kem. Chi Lan đã mời mọi người trong nhà thử qua từ Ba Lâm, mẹ Lâm, cái Liên, chú Sáu, dì Tư, chị Hoa. Còn chờ ông chồng của cô về nữa thôi. Mọi người đều khen ngon nhưng vẫn còn thiếu một chút vị ngọt, trong lúc làm cô đã quên trừ hao khi đun thì nước đường bốc hơi đi bớt, vị ngọt giảm đi. Không sao chỉ là lần đầu, lần sau sẽ rút kinh nghiệm. Nghe tiếng xe ngoài cổng, cô chạy ra rước anh, rồi huyên thuyên báo là cô vừa làm mẻ bánh đầu tiên, mọi người đã thử hết rồi chỉ còn đợi anh thôi. Anh bĩu môi, lắc đầu ngao ngán.
- Ổn không? Anh thấy cũng được đấy. Để anh thử xem.
Nói rồi Bảo Khánh cởi áo vest ra, anh xoắn tay áo lên bắt đầu thử từng miếng một.
- Hơi bị đắng, em cho ít socola lại một chút, cho thêm một chút mật ong nữa, bị nhạt mất rồi.
- Khoan, đợi... đợi em ghi lại đã.
- Dĩa này thì có vị hơi chát, em cho nhiều mẻ quế quá rồi, đậm mùi quá.
- Dạ vâng. Tiếp dĩa này đi chồng, à dĩa mật ong hoa quế giảm bớt mùi quế lại nè.
- Trứng em đánh không đều làm bánh bong ra hết. Lúc làm em phải đánh đều tay và liên tục nữa, cả mẻ này cũng vậy.
- Dạ vâng. Mà chồng nè. Anh đâu giỏi về ẩm thực đâu sao anh biết hay vậy? Như đầu bếp chuyên nghiệp vậy á.
- Ô cơ. Em tự làm tự nhận xét luôn đi. Anh đi lên nghỉ ngơi đây.
- Gì đấy, Bảo Khánh anh giận em á. Anh bỏ mặc em hả. Đừng đi mà, em năn nỉ đó.
Con nhỏ nheo nhéo bên tai, Bảo Khánh cứ bỏ mặc giả vờ như không nghe thấy. Cơ bản lần đầu làm được như vậy là cũng tạm ổn.
Trời khuya, trăng khuyết le lói, tiếng gió rì rào ngoài sân từng đợt. Cô trăn trở không ngủ được, trong bụng cứ bồn chồn kiểu gì đấy, lúc chiều cô chỉ ăn được mấy chén súp cải thảo, dì Tư có làm sụn gà hoàng kim mà cô cứ thấy khó chịu không ăn được. Chi Lan cố gắng nằm im để Bảo Khánh không bị giật mình, nhưng cứ nằm yên một chỗ lại mỏi, cô phải trở mình. Chốc lát lại phải đổi tư thế một lần, mặc dù cố gắng ngủ nhưng cái bụng quái ác nó khó chịu kiểu gì đấy, Chi Lan không tài nào nhắm mắt được, cô phải nhẹ nhàng bước xuống ghế sofa bên cạnh nằm dài ra đó. Sáng hôm sau, lúc Bảo Khánh thức dậy đã không thấy vợ mình đâu, anh mới đi vào toilet. Chi Lan đang nôn liên tục, mặt tái mét.
- Em sao vậy, em đau ở đâu? Anh đưa em đi khám bác sĩ.
- Cái bụng của em khó chịu từ đêm qua tới giờ, sáng này lại nôn ra hết. Em không chịu nổi nữa rồi. Hức.
- Đừng... Đừng khóc. Anh thương.
Bảo Khánh trong lòng rất sợ, nhưng anh lại rất bình tĩnh. Anh lấy xe đưa vợ mình đến bệnh viện cấp cứu ngay sau đó. Một lúc sau, bác sĩ ra thông báo vợ anh không sao cả, do cô có dấu hiệu có thai nên nội tiết tố bắt đầu thay đổi. Bác sĩ sẽ kiểm tra lại để có kết quả chính xác cho gia đình. Anh nghe mà choáng, anh sắp làm ba rồi là ba của một đứa bé. Đáng yêu quá. Sắp rồi... Sắp rồi. Bên ngoài hành lang có một cậu trai trẻ đang vui mừng như nhặt được kim cương, những người gần đó không biết chuyện gì, họ có vẻ tò mò trước thái độ kì lạ của anh ta.
- Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều trái cây, ăn ít đồ ngọt lại để không bị tiểu đường thai kì và còn...
- Bảo Khánh à, anh dặn em bao nhiêu lần rồi? Em nghe phát ngán luôn đấy.
- Được rồi anh không dặn em nữa. Anh dặn dì Tư và mẹ. Anh sẽ lên lịch ăn uống mỗi ngày cho em.
- BẢO KHÁNH.....
Chi Lan từ giờ trở đi cho tới khi đứa bé ra đời sẽ được chồng cô chăm sóc 24/24. Cũng không biết là nên vui hay nên buồn đây.
Trong công ty mọi việc cũng dần ổn định trở lại, những mẫu thiết kế mới được ra mắt và mọi người đón nhận chúng rất nồng nhiệt. Thương hiệu của anh bây giờ nổi tiếng khắp nước, chiếm cả thị trường quốc tế. Tuy là công việc có bận rộn đến mấy, anh vẫn giành thời gian cho vợ con mình. Buổi trưa có hôm anh chạy về nhà ăn cơm, có hôm Chi Lan giở âu cơm mang qua cả hai cùng ăn. Cả công ty ai cũng ngưỡng mộ, có người thì ganh tị bảo ước gì chồng tôi cũng chu đáo như Sếp, ổng tối ngày ngoài rượu chè ra chẳng còn biết tới vợ con. Chồng tôi thì biết kiếm tiền mà không biết lãng mạn như Sếp mình đâu, cô ấy tốt số thật. Sau này chắc tôi phải lấy đây làm tiêu chuẩn để kiếm chồng mất. Hạnh phúc như vậy ai mà không ham. Thôi thôi, đi làm lẹ đừng có nhòm ngó mà bàn tán nữa. Sếp đuổi việc hết bây giờ. Cái ông chủ quản khó tính như đàn bà ấy đã đuổi mấy cô mấy chị bà tám về chỗ làm việc. Ổng tuy khó tính nhưng công nhân nào khó khăn là ông ấy giúp đỡ ngay.
- Mấy nay em bị chán ăn chồng ạ, lạc miệng chẳng muốn ăn. Mấy mẻ bánh của em cũng không có mùi vị gì cả. Em buồn quá.
- Em đừng làm nữa, nêm nếm quá nhiều đường ở giai đoạn này không tốt đâu. Chiều nay tới ngày khám định kì rồi, anh ghé nhà đưa em đi.
- Chú Sáu đưa em đi cũng được mà, anh có việc thì làm cho xong đi.
- Việc thì làm bao giờ mới xong chứ, vợ con anh quan trọng hơn thôi. Chiều em cứ ở nhà đợi anh, họp xong anh sang đón. Anh dặn chú Sáu rồi.
Bảo Khánh giở âu cơm ra, cẩn thận đút từng muỗng nhỏ cho Chi Lan. Mặc dù, rất nhạt miệng nhưng anh ân cần như vậy, cô cũng không dám không ăn. Vừa đút cô anh cũng tranh thủ ăn phần mình. Một lúc sau, chị thư kí Kim Thư xinh đẹp vào thông báo có cô Quế Như muốn gặp. Anh gật đầu đồng ý.
- Em chào anh, à có cả Chi Lan ở đây á. Chào Chi Lan nhé.
Sau màn chào hỏi của cô gái có lẽ ai cũng biết. Bảo Khánh không giới thiệu với Chi Lan về cô ta, cũng không chào lại. Cô gái đó hơi bị quê nên tự ngồi vào ghế đối diện. Thấy hai người họ xem mình như không khí, ức chế không tài nào chịu nổi, đã vậy người con trai còn đút cho cô gái đó, bóc bỏ từng vỏ cua lấy thịt cho cô gái đó. Bộ phim tình cảm 4D sống động trước mặt cô. Tức tím người mà.
- Hai người đang ăn cơm á, sao Chi Lan không tự ăn mà phải để Sếp đút cho nhỉ. Nhõng nhẽo thế. Nhỡ như nhân viên họ thấy thì sao, họ cười mất mặt chết í. Sao Chi Lan không giữ thể diện cho chồng mình nơi công sở nhỉ?
- Tôi á...
Bảo Khánh đưa tay quẹt vệt cơm dính ở miệng cô, anh cố tình hôn nhẹ lên đó. Bảo cô mặc kệ ăn cho xong đã.
- Tôi chăm sóc vợ tôi thì mất mặt lắm sao? Những người xem trọng người khác hơn vợ mình mới đáng nhục mặt chứ. Ai bảo xem trọng vợ là hèn thì nên xem lại. Tôi tôn trọng cô ấy vì cô ấy yêu tôi. Có ai ghen ăn tức ở thì xin phép mời ra khỏi đây cho, không tiễn.
Anh đá đểu không một lời nào cay cú hơn. Quế Như bị liệt dây nhục luôn rồi nên đành ngồi lì ở đó. Cô đến đây không phải để xem phim tình cảm của họ, càng không phải vì công việc mới lên gặp Bảo Khánh. Hôm nay cô gửi con bé Jena qua nhà mẹ cô, để cô có thời gian đi chợ nấu mấy món cho Bảo Khánh. Ngày trước anh thích ăn canh gân bò nấu dưa chua với chè bobochacha. Hôm nay cô định nấu lại và đem vào cho anh ăn trưa, không ngờ là phải gặp cảnh này. Đúng chua thật.
- À, em đến đây định nhờ anh một việc, chẳng qua là em về nước đợt này sẽ ở lại luôn không đi nữa, em định mua một căn hộ để mẹ con em ở cho tiện hơn. Tại vì bên này, em cũng không có bạn bè nên không biết nhờ ai tư vấn hộ, nhờ anh thì cũng hơi ngại nên ... anh giúp em được không?
Miệng thì nói ngại nhưng vẫn muốn giúp. Cô ta đúng thâm hiểm thật. Bảo Khánh nghĩ tình cô ta là khách hàng bên mình, nên kệ giúp đỡ một chút cũng chẳng sao. Anh hứa sẽ giúp cô ta, cô ấy mừng như đi được nước cờ mới. Liền cảm ơn không ngớt, rồi cô ta đưa anh giỏ cơm nói là lời cảm ơn của mẹ con cô. Lúc cô gái tóc lai đó ra khỏi phòng, Chi Lan mới gặng hỏi.
- Cô ấy là ai vậy? Từ trước giờ anh chưa bao giờ nói cho em biết về cô gái này. Hôm trước em có gặp cô ta ở siêu thị lúc em đi mua nguyên liệu về làm bánh á. Cô ta nhận ra em là vợ anh, cô ta còn nói anh là bạn của cô ta nữa.
- Còn nói gì nữa không?
- Hết rồi. Nhưng là sao? Từ nãy giờ em cũng không hiểu gì hết.
- Không có gì đâu. Anh và cô ta là bạn học cấp hai thôi. Cô ta tên Quế Như, dạo gần đây cô ta có kí hợp đồng mua mẫu thiết kế bên mình nên anh nghĩ tình khách hàng nhờ giúp thì mình giúp thôi. Em đừng bận tâm nhiều quá làm gì ảnh hưởng đến con anh. Anh nói chú Sáu đưa em về nghỉ ngơi nha.
Bảo Khánh đưa cô ra xe, anh trở về văn phòng. Âu cơm màu trắng của Quế Như lúc nãy vẫn còn đó. Anh đem để sang một bên và ngồi vào bàn làm việc. Đúng là cuộc đời này có những thứ kiểu như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Để xem cô gái đó lại bày thêm trò gì, nhưng đụng đến vợ con anh thì anh sẽ không để cô ta ở yên đây đâu.
Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2020
TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 7
Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020
TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 6
Thứ Ba, 13 tháng 10, 2020
TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 5
Thứ Tư, 7 tháng 10, 2020
TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 4
Ở một phòng nào đó có một cô gái đang đợi sẵn, cô nhâm nhi ly rượu trên tay cười nham hiểm. Cô ta chắc chắn anh sẽ tới. Đúng thật. Chưa đầy năm phút anh ta đã có mặt. Họ nhìn nhau một hận một khiêu khích.
- Sau ngần ấy năm cô vẫn không hề thay đổi, ngang ngược. Cô muốn gì thì nói, nhưng cô đụng tới vợ tôi dù một sợi tóc tôi cũng không tha cho cô.
- Bảo Khánh anh đúng là người chồng thật tuyệt vời đấy, em hận mình sau trước đây lại có thể bỏ anh.
- Im đi. Cuối cùng thì cô muốn cái gì, cô đã làm gì vợ tôi?
- Anh bình tĩnh nào, em đã làm gì vợ cưng của anh đâu. Chỉ cho cô ấy một viên thuốc ngủ cực nhẹ ngủ một giấc là tỉnh dậy ngay thôi mà. Anh không cần phải lo quá. Em đâu độc ác như anh nghĩ.
Cô ta nhếch môi, cầm ly rượu tiến tới gần người đàn ông đứng trước mặt.
- Tại sao phải làm vậy? Chúng ta còn gì để nói sao? - Giọng nói đầy khinh bỉ của hắn, chẳng muốn đáp trả người đàn bà đứng đó.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc:
- Em chỉ muốn có không gian riêng để gặp anh thôi. Chứ chẳng có ý gì hại đến cô ta. Anh luôn nghĩ xấu cho em đấy.
- Đủ rồi. Cô muốn gì thì nói, tôi chẳng có nhiều thời gian dành cho cô đâu. Mà tôi nghĩ người như cô cũng chẳng nói ra được gì hay ho. - Nói đoạn hắn bỏ đi ra khỏi đó.
- Còn chứ, còn nhiều nữa là khác. Anh quên là chúng ta đã từng có những ngày tháng thật hạnh phúc bên nhau rồi hả? Anh quên em từng là người anh yêu thương nhất rồi sao. Lúc chúng ta chia tay, em thật sự rất hối hận, em thấy mình ngu ngốc thật, lúc đó em chưa biết suy nghĩ, em chạy theo tham vọng, em chạy theo đồng tiền, chạy theo một người đàn ông không thương mình. Em có lỗi với anh.
Mặt hắn sau khi nghe những lời này càng cay cú hơn
- Nói với tôi những lời này làm gì? Cô quyết định đúng đó. Tôi rất biết ơn cô lúc đó đã ham đồng tiền bỏ lại tôi. Nếu không tôi còn phải sống trong địa ngục đến bao giờ. Tôi phải sống với một con người ghê tỏm như cô mới thật đáng sợ.
- Anh có thể tha thứ cho lỗi lầm trong quá khứ của em có được không Bảo Khánh? - Cô năn nỉ người đàn ông đó, hắn chẳng màn quan tâm mà lạnh lùng đẩy cửa đi ra.
- Tôi đã quên từ lâu rồi. Chúng ta cũng chẳng còn gì để tôi phải tha thứ cho cô. Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc. Cô nên tránh xa cuộc sống của tôi, đừng để tôi phải thấy mặt cô thêm một lần nào nữa.
Nói xong hắn đi ra khỏi đó, căn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta với ly rượu vang trên tay. Cuộc đời này, sai lầm của cô là bỏ hắn trong lúc hắn rất yêu cô. Năm đó giá như công ty của chú Lâm không gặp khó khăn thì cô và anh cũng đã đến với nhau. Nếu như năm đó cô không phải vì quá mê đồng tiền và danh vọng, cô đã không theo một người đàn ông được mai mối sang Pháp để làm vợ ba. Sau khi làm vợ cho ông ta được hai tháng thì cô có thai, gia đình ông ta vì muốn có cháu trai nên mới kiếm thêm vợ ba cho ông ấy. Nhưng cuộc đời này lại trớ trêu một lần nữa, cô sinh bé gái. Họ không nhận cô, cô cũng chẳng có hôn thú gì với ông chồng ấy, đợt đó sinh xong cô định sẽ về lại quê hương nhưng vì trục trặc một số giấy tờ nên cô phải ở lại làm thêm kiếm sống. Nhiều lần cô đã muốn quay về gặp anh để mong được tha thứ, mong anh có thể chấp nhận lại cô. Cô là không may mắn đẩy anh ra khỏi cô một lần, nhưng nhất định cô sẽ cảm hóa được trái tim anh quay về với cô. Nhất định là như thế.
Người đàn bà đó ực một hơi hết ly rượu, cô ta đang toan tính cho mình những kế hoạch sắp tới.
Trong phòng, Chi Lan sau khi ngủ một giấc, cô xoay đầu vì còn mệt do ly rượu lúc nãy. Thấy chồng mình đang trầm tư nhìn ra cửa cổ, cô bước xuống giường đi nhẹ đến ôm eo anh, thấy bàn tay nhỏ xíu đang ôm lấy mình, hắn kéo chặt hơn.
- Em dậy lúc nào đấy, sao không gọi anh? Có nhức đầu lắm không?
- Em hơi hơi thôi, em uống rượu không quen, ngủ hồi nào không hay í. Anh đợi em có lâu không Hì Hì
Cô cười cho đỡ ngại ngùng trước cái nết say rượu của mình. Anh lo lắng, khó chịu:
- Sau này không được uống bậy bạ như vậy nữa, khi nào anh cho phép em mới được uống, nha?
- Sao cơ? - Cô vẫn còn chưa định thần lại câu hỏi của chồng mình, Chắc do còn men rượu trong người nên cô nghe không rõ phải hỏi lại.
- Có hứa với anh không?
- Nhưng sao vậy ạ? Sao phải xin phép anh, em đâu có làm gì đâu?
- Nhưng anh muốn em hứa, ok?
- Dạ vâng, yes sir chồng.
Anh kéo vợ mình ra phía trước, ôm eo từ phía sau cô, anh đã nợ cô những năm tháng đó rất nhiều, nhất định anh sẽ cho cô hạnh phúc nhất trong quãng đời còn lại. Chỉ mong cô một đời bình an, anh chẳng cần gì nhiều. Chỉ cần ở bên cạnh cô, cả đời này là đủ rồi.
............................................................
- Lịch trình đầu tiên trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật là Tháp Eiffel, sau đó là đến Nhà thờ Đức bà Paris, Đại lộ Champ và Khải hoàn môn, Bảo tàng Louvre, Đồi Montmatre, ... sao nhiều vậy Bảo Khánh, chúng ta làm sao đi hết? Chưa kể chúng ta còn phải tham quan thành phố Marseille xinh đẹp này nữa? - Cô đang lật cuốn lịch trình dày đặc của ông chồng đã sắp xếp sẵn đâu vào đó.
Anh đứng dậy lấy một cái áo khoác khoác vào cho cô, rồi lấy một vài vật dụng cần thiết bỏ vào balo.
- Em không phải lo, người ta đi hưởng tuần trăng mật, còn chúng ta là đi hưởng tháng trăng mật. Anh dành cho em cả đời này còn được.
- Nhưng mà công việc của anh còn đầy ra đấy, sao có thể không có trách nhiệm như vậy chứ?
Anh ngước nhìn ánh mắt ngây ngô của vợ mình, vuốt mái tóc qua mép tai, thơm nhẹ lên trán.
- Em yên tâm, công việc anh có thể sắp xếp được, chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ.
Nói rồi anh đeo balo vào nắm tay cô đi ra đón taxi đến ga tàu. Theo lịch trình của Bảo Khánh thì họ sẽ đến Paris để thăm quan trước sau đó mới về Marseille. Marseille cách Paris khoảng 800km và họ đi ba giờ đồng hồ bằng tàu cao tốc mới tới.
Họ bắt đầu điểm tham quan đầu tiên. Tháp Eiffel...
Lần đầu tiên đặt chân đến một đất nước xinh đẹp và lãng mạn như thế này, cô càng không thể tin được có ngày cô tận mắt thấy Tháp Eiffel nổi tiếng trong truyền thuyết về những câu chuyện tình yêu.
- Em có biết vì sao anh lại đưa em đến đây đầu tiên không?
Nhìn người chồng của mình đang nhìn về phía ngọn tháp. Cô lắc đầu bảo không.
- Bây giờ là lúc hoàng hôn đang ngả màu, một chút nữa Tháp sẽ lên đèn lộng lẫy như một bà hoàng, chúng ta sẽ lên đó xem thành phố Paris về đêm.
- Thích thật, em biết bên cạnh đây còn có dòng sông Seine lãng mạn, chúng ta sẽ đi thuyền ngắm cảnh về đêm. A! em nghĩ thôi đã thích quá cơ.
Nhìn cô vợ bé bỏng đang miên man thích thú trước ý tưởng của mình, có ông chồng nào đó vội lấy máy ảnh ra chụp ngay khoảnh khắc đó. Trông cô ấy đáng yêu như đứa trẻ.
- A! Bảo Khánh nhìn kìa, Tháp lên đèn rồi, đẹp quá, đẹp .. đẹp quá, nhìn kìa chồng ơi. Chồng ơi. Á, chồng đang chụp hình hả, chụp cho em với.
Có cô vợ nhôn nhao cả lên làm người chồng như anh cũng rối ren theo từng khoảnh khắc.
Họ chụp thật nhiều, thật nhiều hình dưới chân tháp, sau khi lên ngắm cảnh Paris về đêm họ đi thuyền trên sông Seine ăn tối và nghe biểu diễn dương cầm của các nghệ nhân nổi tiếng.
Sau bữa tối lãng mạn trên sông đó, anh đưa cô đến một cây cầu thuộc những cây cầu nổi tiếng nhất của Paris. Pont des Arts người ta thường gọi là cầu khóa tình yêu. Đúng như cái tên của nó, có rất nhiều cặp đôi đến đây để móc những cái khóa của riêng mình để chứng minh cho tình yêu bất diệt của họ. Bảo Khánh lấy một chiếc khóa đã chuẩn bị sẵn trong balo, anh đưa cho cô. Trên đó được khắc tên của cả hai ...
- Mùng 7 tháng 10 á? Sau lại là ngày hôm nay anh nhỉ? Em tưởng là phải khắc ngày sinh của chúng ta hoặc là ngày cưới của chúng ta chứ?
- Những ngày đó rất quan trọng với anh, nhưng ngày hôm nay có lẽ cũng quan trọng không kém. Sau này bất kể là ở đâu hay làm gì, mỗi ngày ở bên em anh đều sẽ ghi nhớ.
Cô cảm động phát khóc, choàng tay qua cổ ôm anh.
- Sau này trước khi em già đi, chúng ta sẽ làm một chuyến như này nữa được không? Em muốn trước khi chết phải được hâm nóng tình cảm như lúc mới cưới.
- Đồ ngốc
- Sao cơ? Chồng không chịu á.
Có người chồng bật cười ha hả trước cô vợ đang làm nũng, hai tay anh chuyển từ dưới eo lên hai gò má của cô, bóp mạnh rồi hôn thật nồng nhiệt, ma mãnh. Chíp chíp...
- Ơ, chồng làm gì đấy?
Con máy ảnh vừa làm nhiệm vụ xong cho ra hẳn ba tấm ảnh anh đang hôn cô, xa xa là Tháp Eiffel đầy kiều hãnh như đang minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu của họ.
Sau màn khóa môi lãng mạn đó, anh nắm tay cô cùng khóa ổ khóa tình yêu vào thành cầu và cùng thảy chiếc chìa khóa ra giữa lòng sông Seine. Chi Lan hét thật to:
- Mãi mãi cùng nhau suốt kiếp.
- Mãi mãi cùng nhau suốt kiếp.
Bảo Khánh cũng làm theo cô, cô lấy ra một cây viết trong balo và viết vào sau tấm ảnh lúc nãy.
Je ne peux pas vivre sans toi
Có ông chồng đọc xong liền bật cười vì hạnh phúc. Cảm ơn cuộc đời cho anh cô gái này, cho anh biết được sung sướng không phải ăn được món ăn mình thích mà được cảm nhận vị ngọt trên đôi môi ấy.
Thứ Ba, 6 tháng 10, 2020
TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 3
Cô hớn hở đưa tay ra xa như muốn ôm trọn biển vào lòng mình, từ lần hẹn hò trên biển ngày ấy, đây cũng là lần thứ hai quay lại với biển.
Nhưng với tư cách là vợ anh, với tư cách là một người yêu đúng nghĩa, chứ không như lúc trước bị anh ép buộc, bị anh bắt cóc và còn những khúc mắt trong suy nghĩ, lúc đó cô chưa dám nghĩ mình sẽ có ngày ở bên anh, có ngày trở thành vợ anh như hôm nay, nhưng sự thật là bây giờ mọi thứ trước đây cô không dám mơ tới thì bây giờ nó đang hiện hữu và cô đang rất hạnh phúc với tình yêu này...
Bảo Khánh từ trong ghế xếp đi ra kéo tay cô, đang trong trạng thái mơ mộng về trời, về biển và về anh... Chi Lan giật bắn người, có chút hụt hẫng, định quay sang quát cho anh một trận thì bị anh mắng ngược lại.
-"Có điên không hả? Em biết trời nắng gắt lắm không? Không sợ nắng cháy da em sao? Trên người không mảnh vải lành lặng mà chạy ào ra đây? Có ai như em không?"
-"Cái gì mà không mảnh vải? Em có mặc đồ mà"
Người ta mặc cái áo dài thế này, cái quần cũng dài ngang đùi, mà lại bảo... tên này, hết thuốc chữa...
Cũng tại anh bắt cô phải mặc như vậy nếu không Chi Lan cũng mặc đồ tắm như ai rồi... đồ cô mặc cứ như đồ ngủ chứ không phải đồ bơi, vậy mà anh lại bảo cô không mặc đồ lành lặng....
Làm vợ thật khó....
Chi Lan nhăn nhó - "Em lớn rồi mà Bảo Khánh, sao anh cứ bắt em phải như thế này như thế kia vậy hả?"
-"...."
-"Anh làm gì đấy, quay sang trả lời em cái nào?"
-"..."
-"LÂM NHẬT BẢO KHÁNH"
-"Anh đâu có bị điếc. Có cần la to thế không?"
Bảo Khánh quay sang lấy cái gì đó thoa thoa lên cánh tay cho cô, cô không biết ... thật sự không biết anh đang làm gì... có chút khó chịu...
-"Anh đang làm gì thế, thoa gì lên tay em vậy hả? Nhẹ tay thôi, em đau... ui, nhột"
Giọng điệu của cô, đúng... làm anh chết cười mất.
- "Tôi đang thoa kem chống nắng cho cô đấy"
Kem chống nắng, Bảo Khánh... đúng chồng cô không thể nào tuyệt vời hơn....
Chi Lan ngẩn người ra nhìn anh chàng trước mặt hết thoa thoa cánh tay này rồi lại sang tay kia, cái cổ rồi xuống vùng bụng, đến cái chân anh cũng không tha, hình như anh không bỏ xót vùng da nào của cô cả...
Có người cảm động đến phát khóc
-"Bảo Khánh, em... em thương anh chết mất"
Anh ngước mặt lên nhìn cô, cô sướt mướt cứ như con nít, lúc trước chưa ở bên anh, cô mạnh mẽ đến thế.
Vậy mà, từ ngày cưới về cô nhõng nhẽo đến lạ, hở tí là khóc, hở tí là mít - ướt...
Làm chồng thật khó, biết đâu dỗ dành...
-"Em làm sao vậy?"
-"Em ... Em yêu anh chết mất chồng ơi... hức ... hức"
Sặc!!! Bài toán khó giải đã ra đáp án, thì ra dạo gần đây có người khóc nhiều do cảm động đây mà, đã vậy tôi sẽ cho cô khóc dài dài...
Bảo Khánh nghĩ ngợi rồi cười thầm trong bụng...
-"Đồ ngốc, tôi thừa biết, cô khỏi nói thưa cô hai"
-"Em là cô ba"
Có vậy cũng cãi lại, đúng là vợ anh, hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ như...
-"Bảo Khánh anh nghĩ gì vậy hả?"
-"Anh nghĩ gì đâu"
-"Sao anh cười.... Sao anh nhìn em... Sao anh... ưmmmmmm"
Anh lại khóa môi cô bằng một cái hôn ngọt ngào giữa cái nắng trưa gay gắt...
Đang có cảm giác hạnh phúc thì cô cảm thấy khó thở, cứ như mình sắp chết ngạt ấy... cô mở mắt ra cố nhìn thì....
Tên kia vừa hôn cô, vừa bóp mũi cô à, thật là... muốn giết chết người ta mà, Chi Lan đẩy thật mạnh anh ra một bên...
-"Tên đáng ghét nhà anh, định giết chết tôi hả?"
Chi Lan xoa xoa cái mũi mình vừa bị anh dùng hết sức bóp chặt, thiếu chút nữa là chết ngộp rồi. Đáng ghét thật.
-"Em chết gì được mà chết, người gì mà dữ quá à"
-"Mặc kệ tôi, không mượn anh lo, dữ kệ tôi"
Anh lắc đầu nhìn cô vợ bé bỏng, chẳng biết lúc nhỏ ba mẹ có đẻ thiếu tháng như anh nghĩ không mà.... Trẻ con đến thế...
Đang đoạn cô liếc sang nhìn anh, một anh người Tây nhìn thật bảnh trai à nha, nhưng nhìn từ trên xuống vẫn thua xa chồng cô, anh ta nói gì với Bảo Khánh, họ nói gì thế...
Chi Lan có hiểu một chút tiếng Pháp, nhưng nghe người bản xứ nói thật sự ... là rất khó hiểu...
Đợi họ nói xong, cô mới đến gần bên cạnh anh, hỏi han...
-"Hai người nói gì thế hả? Có liên quan tới em đúng không?"
Cô đúng là không hiểu được nhiều, nhưng may ra cũng nghe được chút chút, nghe được vài chữ, cô biết chắc chắn họ đang nói đến cô ...
-"Ai bảo em thế? Em hiểu được à?"
-"Không hiểu hết... nhưng em cũng nghe được chút chút đấy, rốt cuộc anh có nói cho em biết không"
Tính tò mò của cô từ trước đến giờ vẫn không bỏ được, cô thật sự rất muốn biết họ đã nói gì về cô...
-"Bảo Khánh... anh có nói cho em biết không thì nói một tiếng"
-"Em chẳng phải vừa bảo là em hiểu được sao?"
Anh đi một mạch ra biển, bỏ lại một cục tò mò trong đầu cô...
-"Tôi... tôi giận anh đấy, có nói không hả?"
-"Em hiểu mà, cần gì anh nói"
Bảo Khánh lại thích khích cô, ai ngờ có người chịu không nổi nhăn nhó
-"Thì tôi không hiểu đó, bây giờ anh nói chưa?"
-"Làm sao cho anh cảm động thì anh nói"
Nữa... lại giở trò mà, tức quá
Cô chạy thẳng xuống biển, đến ngay trước mặt anh, thơm vài phát lên má, lên trán...
-"Được chưa, nói đi mà"
-"Chưa đủ thành ý bà xã ơi..."
Lần này, cô đúng là phát giận thật rồi, tiến tới ôm anh thật chặt, hôn một phát lên môi, cắn thêm một phát đau điếng lên đấy...
Bảo Khánh không kịp trở tay, ngã nhào ra phía sau, cả hai chìm vào nước biển, vị ngọt của cái hôn, vị mặn của nước biển và một chút vị tanh trong máu, cô là vậy đó...
Lại làm anh yêu đến phát điên...
Cát trắng vàng trong nắng nhiều đến thế, đẹp đến thế, nhưng ai đã từng nhặt lên để xem có bao nhiêu hạt chưa?
Chắc chưa có ai làm được điều đó. Vì cát nhiều vô số, nhưng đứng một mình, một hạt cát như hạt bụi trần
Tình yêu của anh cũng vậy, anh dành cho cô một tình yêu thật to nhưng nó chỉ đẹp, chỉ thật sự là hạnh phúc khi bên anh luôn có cô, chỉ cô mới duy nhất làm anh trở thành một bãi cát rộng lớn.
Bên cô, anh mới thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Vì đơn giản, anh muốn có anh làm chỗ dựa, cô sẽ thấy bình yên hơn...
Tình yêu thật sự đẹp, khi người bên cạnh thật sự nhỏ nhoi với mọi người nhưng là cả thế giới đối với mình.
................
-"Tha cho em đi mà, em bỏ cơm mất"
Chi Lan lấy tay che đi đôi môi đang ê ẩm.
-"Không tha, lúc nãy ai cắn anh thế này? Lúc nãy ai dám hành hun anh?"
Tay anh ôm chặt cô sát vào mặt mình
-"Em... em làm theo lời anh thôi mà, nhưng mà anh còn nợ em một câu trả lời đó"
-"Em thật sự muốn biết?"
Cô gật đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn năn nỉ anh nói ra đi mà, cô thật sự khó chịu muốn điên rồi nè...
-"Chắc không? Em không hối hận khi muốn biết đúng không"
Lại thêm một cái gật đầu thật mạnh, thật sự cô rất muốn biết mà...
-"Thật ra thì.... Anh ta bảo nhìn em giống con heo con quá à"
-"Cái gì? Anh ta dám... anh ta là ai mà dám nói em thế hả? Em đâu có mập lắm đâu mà... em... thế anh bảo sao?"
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô rồi thủ thỉ bên tai...
-"Anh bảo, anh không thấy như vậy...."
Cô mỉm cười hài lòng rồi hỏi tiếp
-"Thế anh nói gì nữa? Anh có khen em đẹp không?"
-"Anh nói, cô ấy thường khi nhìn chẳng khác gì con tê tê ấy chứ, nhưng may ra ở bên cạnh tôi cô ấy đỡ hơn nhiều. "
-"Tôi hận không giết chết được anh đấy Bảo Khánh"
Chi Lan đánh thùm thụp vào vai anh, từng làn nước được tạt vào mặt nhau, anh thỉnh thoảng kéo tay cô ôm thật chặt vào người mình, còn cô vì giận dõi mà chẳng thèm quay sang nhìn anh lấy một cái, vậy là có người lợi dụng giả vờ năn nỉ rồi tự ý thơm vào mặt người kia....
Nắng cháy da vậy mà có hai người yêu nhau, họ đùa giỡn dưới từng đợt sóng, từng vờn sóng lượn qua, thật đẹp...
Người con trai kia, chưa một lần buông tay cô ra, vì anh sợ sóng lượn mạnh sẽ làm cô ngã nhào....
Người con gái kia, chưa một lần cảm thấy mình sợ bất kì điều gì, kể cả sóng biển thật mạnh, vì cô luôn có anh, có bàn tay anh giữ thật chặt...
...........
Vài phút trước...
-"Xin lỗi, tôi hỏi một chút được không"
Một người Tây đến bên hỏi anh
-"Vâng, anh cứ hỏi"
-"Cô gái đó là vợ anh sao? Cô ấy thật sự rất đáng yêu"
-"Là vợ tôi, không hẳn đáng yêu như anh thấy đâu"
Ông người Tây đấy có một chút ngạc nhiên trước câu trả lời của anh
-"Sao?"
-"Cô ấy với tôi, thật sự mà nói ngốc lắm, tính khí thì trẻ con, ở bên cạnh cô ấy tôi sợ mình thật nhỏ bé không đủ khả năng để che chở cho cô ấy, cô ấy với tôi mà nói, thật sự rất quan trọng"
-"Anh thật tốt, có được một người con gái thật tuyệt vời, mà cả anh cũng thật tuyệt vời đấy chứ"
-"Cảm ơn anh, tôi không hẳn là người tuyệt vời như vậy đâu"
-"Nhưng với cô ấy thì anh có thể"
Đúng... anh người Tây này nói đúng, với cô, anh có thể trở thành mọi thể loại, kể cả thật độc ác hay cũng có thể nói trở thành một thiên thần bảo vệ hay một con ác quỷ bất kỳ lúc nào cũng nên...
...............
-"Em ăn gì? Gọi món đi"
Bảo Khánh đẩy cái menu về phía cô, hôm nay có gì đó lạ, trong người cô hơi khó chịu, chẳng muốn ăn, chỉ hơi buồn buồn nơi dạ dày...
-"Em không muốn ăn, em không thấy đói, bụng em khó chịu lắm"
-"Sao lại như vậy? Chiều giờ em có ăn bậy gì không? Mà không đúng... thức ăn em ăn đều do anh chọn mà, làm gì có chuyện ăn bậy ở đây... Bà xã em không sao chứ?"
Bảo Khánh lo lắng
-"Chắc do bao tử em không thích hợp với mấy món ăn ở đây, em không sao, anh đừng lo mà"
-"Em chắc là không sao không? Anh đưa em đi khám bác sĩ"
Anh đến bên cạnh đỡ cô đứng dậy
-"Không... không đi bác sĩ, em không sao đâu"
-"Em đã mấy tuổi rồi mà còn sợ đi khám bác sĩ hả? Anh đưa em đi, anh không yên tâm"
Anh nhất định muốn đưa cô đi khám bác sĩ, nhưng cô nhất quyết chóng đối
Đã đến lúc Bảo Khánh bực dọc, anh muốn nổi điên với cô, một phần giận cô vì không nghe lời anh, một phần giận cô vì không lo cho sức khỏe của mình, anh mắng:
-"Em không muốn anh điên lên thì nghe lời anh, còn không... không anh mặc kệ em đấy"
Rõ chán mà... anh bảo anh mặc kệ đấy, nhưng thật ra thì đang lo cho người ta mà, chồng ngốc... em phải làm sao? Thương anh tất cả đối với em ... vẫn chưa đủ để nói hết anh à...
-"Có nghe anh nói không mà ngẩn người ra vậy?"
Cũng may là em có anh, cũng may là anh thương em... em là người hạnh phúc nhất... đúng không Bảo Khánh?
-"CHI LAN, CÔ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG?"
-"Dạ? ... Dạ có... Dạ có em đây?"
-"Tôi điên mất, không nói nhiều, đi theo tôi đến gặp bác sĩ"
-"Không... em không đi"
Chi Lan mè nheo đến ôm chặt lấy anh, chặt đến mức không cho người kia thở nổi, cô thủ thỉ...
-"Bảo Khánh..."
-"Hử? Sao vợ?"
-"Anh là bác sĩ của em đó"
Anh bật cười, vòng tay ra sau lưng Chi Lan, anh xoa xoa rồi bảo:
-"Đồ ngốc, anh là bác sĩ trong lòng em, anh chỉ chữa được bệnh ở trái tim em thôi, còn ở dạ dày thì anh..."
-"Tim với dạ dày là ... hàng xóm của nhau mà.."
Cô nhanh nhẹn hớt lời anh
Tiếng vợ anh cứ như một đứa trẻ lên ba, thế đấy bảo ai mà không yêu được chứ...
-"Được rồi, thì chúng là hàng xóm với nhau, vậy tim anh với tim em là gì của nhau?"
Anh ngước nhìn bà xã mình đang ngẫm nghĩ nghĩ ra câu trả lời...
Vợ anh – Chi Lan, cô ấy thật ngây thơ... đôi lúc nghĩ, cô đã từng đau khổ như thế nào để tạo ra một cái vỏ bọc mạnh mẽ trong thời gian vừa qua... Anh sai... Anh có lỗi. Anh là người yêu không tốt, nhưng nhất định anh sẽ là người chồng thật tốt... để bảo vệ cô, để cho cô hạnh phúc...
-"Bảo Khánh, em nghĩ ra rồi, tim anh với tim em là tim của chúng ta, là hai quả tim vàng"
Hả? anh bị cô làm cho ngớ ngẩn ra luôn đấy, vậy mà cô cũng nghĩ ra...
Vợ anh... đúng... làm anh yêu chết mất.
-"Vợ ngốc à, anh cũng ngốc theo em mất"
-"Em có ngốc sao?"
-"Không... Em không có ngốc, bây giờ thì đi theo anh đến gặp bác sĩ được chưa? Nghe anh một lần này thôi mà"
-"Em ... không"
Ngay lúc đó, một anh nhân viên đi ra cắt đứt cuộc trò chuyện của họ...
Trên tay anh ta bê một cái khay đựng hai ly rượu vang, anh ta bảo:
-"Chúng tôi có chương trình cặp đôi hạnh phúc trong ngày hôm nay, anh chị đã may mắn nhận được phần thưởng đó ạ, chúc mừng anh chị"
Nói rồi anh ta đưa hai ly rượu cho họ, Chi Lan và Bảo Khánh chưa hết bất ngờ với cái chương trình kì quái của nhà hàng thì mọi người gần đó, vỗ tay thật nồng nhiệt chúc mừng họ...
Lần trước là chương trình của khách sạn, giờ đến nhà hàng này? Có gì đó không ổn thì phải? Sao lại có sự trùng hợp đến như vậy được chứ...
Chi Lan đang đơ người suy nghĩ thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang hỏi anh
-"Bảo Khánh anh ta nói tiếng Việt hả?"
-"Đồ ngốc, vậy cũng hỏi anh, anh ta nói tiếng Pháp làm sao em hiểu được mà hỏi"
-"Anh... lúc nào cũng nói người ta như vậy, lần này về nước em đi học tiếng Pháp cho anh xem"
-"Merci"
-"Anh..."
Chi Lan hậm hực ực một hơi hết ly rượu cầm trên tay, Bảo Khánh chỉ cười rồi xoa xoa đầu cô
Họ về phòng khách sạn, sau khi uống hết ly rượu đó đầu cô cứ xoay xoay, mắt thì cứ nhíu lại, chỉ muốn ngủ ngay sau đó
Chưa kịp vào đến phòng, cô đã ngủ ngay trên vai anh...
Bế cô vợ ngốc đặt lên giường, nhìn cô say rượu... anh chỉ muốn nuốt trọn con thỏ con kia ngay...
Hôn nhẹ lên cánh môi đỏ hồng kia, anh mỉm cười với cái suy nghĩ của mình...
Đoạn, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh là cuộc gọi đến với một số không có tên, anh có thắc mắc nhưng vẫn nhấc lên nghe..
-"..."
-"Là cô sao? Gọi cho tôi để làm gì? Mà tôi và cô làm gì có chuyện để nói. Tôi cũng chẳng quen biết gì cô"
<Đừng vậy chứ Bảo Khánh, chúng ta còn nhiều chuyện để nói nữa là khác, dù sao trước đây chúng ta cũng đã từng...là bạn rất thân>
-"Đừng bao giờ nhắc hai chữ đã từng với tôi"
-"Nực cười"
-"Cô nghĩ cô là ai? Cô chắc là tôi sẽ nghe lời cô sao? Ngu ngốc"
Nói xong anh tắt máy ngay sau đó.
Con ả trơ trẻn đó chẳng biết lại giở trò gì...
Tít... tít...
Tiếng chuông báo tin nhắn, anh mở hộp thư đến ra..
Bây giờ thì sắc mặt anh từ giận đỏ như trái ớt đã chuyển sang tím mét...
Người anh lấm tấm mồ hôi... tay cung thành nấm đấm...
Cái quái? Cô ta dám làm gì Chi Lan chứ?
Không thể nào, do cô ấy say rượu thôi...
-"Chi Lan, em à"
-"..."
Cô vẫn im lặng nằm đó, nhịp thở vẫn còn đều mà...
-"Tỉnh dậy anh nói cái này... Chi Lan"
-"..."
-"CHI LAN"
Anh lắc mạnh cô, gọi tên cô thật to nhưng Chi Lan vẫn không tỉnh dậy...
Trong lòng anh bây giờ như ngồi trên đống lửa, nhất định là ly rượu đó có vấn đề..
Ngay lập tức anh ra khỏi phòng đến chỗ cô ta...
Nếu như Chi Lan có chuyện gì, tôi thà chết cũng sẽ giết chết cô... Người phụ nữ độc ác.
Yêu yêu... hận hận đời muôn thuở
Hận hận... yêu yêu một kiếp tình
Ai tránh được chuyện đời, tình người, lòng người, thù hận?!






