Thứ Năm, 29 tháng 10, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 9

 



Bé con nhà cô ngoan lắm, không hành hẹ mẹ gì hết, mấy ngày đầu khó chịu nhưng sau quen dần với sự hiện diện của bé, cô cảm thấy làm mẹ rất tuyệt vời. Một cảm giác thiêng liêng lắm. Cô lên mạng học hỏi các mẹ bỉm chăm sóc bé từ lúc mang thai cho đến lúc con còn trong tháng như thế nào. Cô tìm hiểu những món ăn có nhiều chất dinh dưỡng để hấp thụ vào bé nhiều hơn vào mẹ. Cả ngày cô chỉ quây quần trong phòng. Bảo Khánh thấy vậy bắt cô phải vận động nhiều, không được ngồi lì mãi một chỗ như vậy là không tốt. Anh tranh thủ thời gian buổi sáng dậy sớm cùng cô đi bộ ra công viên rồi vòng về, buổi chiều đưa cô đi uống sinh tố bên bờ kè có hôm thì đưa cô đi ăn lẩu nướng, nghe nhạc phòng trà cho thư giãn. Từ ngày có bé con cô được mọi người chăm sóc chu đáo ghê lắm, cha mẹ cô cũng gửi đồ quê lên cho cô toàn rau sạch vườn trồng. Thỉnh thoảng anh cũng đưa cô về thăm họ. 
- Chị Thư ... Hôm nay chồng em không có ở văn phòng á?
Hôm nay cô mang cơm vào công ty cho anh, đến phòng làm việc thì không thấy anh đâu. Thấy chị Thư đi ngang nên cô hỏi luôn.
- Dạ hôm nay Sếp đi ra ngoài có việc ạ.
- Chị có biết việc gì không. Em không nghe Bảo Khánh nói gì hết vậy ta.
- Hình như là đưa cô Quế Như gì đó đi xem căn hộ gần đây á chị.
Gì chứ. Không nói với mình luôn đấy. Chi Lan cảm ơn chị Kim Thư rồi quay ra xe, cô không muốn về nhà nên nhờ chú Sáu ghé một quán cà phê gần đó. Ngồi một góc nhìn ra ngoài xe chạy cũng thú vị chứ bộ. Chi Lan mới chợt nhớ đến cái Nhật Hạ, hôm qua cậu ấy bảo sẽ về nước mấy hôm để làm tiệc báo hỷ. Cậu ấy và anh Thiên Vũ đã tổ chức tiệc cưới bên Úc, đợt này về để làm cái tiệc nho nhỏ mời bạn bè chung vui. Chi Lan lấy điện thoại ra gọi video với Hạ. Họ tám tíu tít, cô vui vẻ hẳn ra và quên luôn chuyện lúc nãy.
Bảo Khánh cùng mẹ con Quế Như đến căn hộ mới, anh giúp cô ta kí hợp đồng, dọn dẹp và đặt mua một số thứ cần thiết trong nhà. Nhà chỉ có hai mẹ con nên rộng rãi. Cô có ngỏ ý mời anh hôm nào đến dùng cơm tân gia thì Bảo Khánh từ chối. Anh nói không cần phải cảm ơn anh, giúp xong rồi thì anh trở về văn phòng làm việc. Với tính cách của Quế Như trước giờ, anh càng từ chối cô càng muốn tấn công. Muốn câu được con cá lớn thì phải biết nhả mồi ngon. Đàn bà càng phũ đàn ông càng yêu, nhưng cô thì khác, đàn bà phải mạnh dạn thì đàn ông mới dám thể hiện. Cô không tin cô không thu hút được anh. Bảo Khánh quay về phòng làm việc, anh thấy giỏ cơm quen thuộc của vợ mình, cũng không biết hôm nay cô ấy mang cơm đến nên anh lấy điện thoại ra nhắn tin.
"Cảm ơn vợ mang cơm lên cho anh nha. Thương vợ và con nhiều lắm"
Bảo Khánh mở âu cơm ra đánh chén, bụng anh réo rắt từ nãy đến giờ. May mà có vợ tâm lý. Cả đời này anh chỉ cần vợ là đủ.
Chi Lan đang gọi video cho Nhật Hạ thì thấy tin nhắn từ Chồng hâm. Cô bật cười làm cái Hạ cũng chưa biết chuyện gì.
- Bà cười gì đấy. Tui nói gì hầm hố á?
- Ô. Không. Không đâu, hohoho, ông chồng tui nhắn tin sến sẩm cho tui thôi chứ không có gì bà ạ.
- Ô hay, con coi mẹ con đấy bé bi à, coi chịu nổi không, dì còn tưởng gì nói cái gì làm mẹ con cười hô hố lên đấy. Con coi mẹ con hư chưa. Dì buồn quá con ạ.
- Dì Nhật Hạ ơi, mẹ con không có hư đâu. Mẹ con ngoan lắm, mẹ con cho con ăn ngủ đúng giờ đúng giấc lắm, dì xem con này con đạp mẹ con đùng đùng luôn đó.
Chi Lan vừa giả giọng của bé con xong, nó đạp cô thật. Cả cô và Nhật Hạ cười phá lên. Chưa biết là bé trai hay là bé gái nhưng cái độ tinh nghịch chắc ngang ngửa ba mẹ nó.
Chi Lan vừa tạm biệt Nhật Hạ xong thì định tính tiền ra xe về, cô thấy bé gái tóc vàng hoe, đôi mắt đen lay láy, đôi môi chúm chím chỉ muốn cắn một phát. Thấy bé ngồi một mình ăn kem, cô đến bên.
- Con ăn kem á, con mấy tuổi rồi, sao con ngồi đây một mình vậy.
Con bé không trả lời, nó vẫn mút từng muỗng kem đưa vào miệng. Cô nhìn con bé ăn mà cưng gì đâu, con cô sau này cũng sẽ đáng yêu giống như vậy. Mà chắc chắn rồi, ba nó đẹp trai thế cơ mà, mẹ nó cũng đâu phải tầm thường. Vừa nghĩ bụng Chi Lan bật cười.
- Ủa Chi Lan cũng ở đây á?
Đang chăm chú nhìn con bé ăn, thì cô gái tóc lai hôm bữa xuất hiện. Lại là cô ta, đi đâu cũng gặp hết chẳng hiểu nổi. Chi Lan định ra xe về thì cô ta ngăn lại, cô ta mời cô ngồi ăn kem với mẹ con họ. Thì ra con bé là con của cô ta. Chi Lan không từ chối, dù gì cô cũng muốn ăn kem.
- Hôm nay Khánh đưa mẹ con Như đến xem căn hộ mới. Tụi mình cũng vừa nhận nhà xong tức thì luôn á, trong nhà còn hơi lộn xộn nên chưa có nấu nướng gì được hết. Hôm nào dọn xong rồi mời Chi Lan và Khánh qua nhà Như ăn cơm nha, xem như lời cảm ơn vậy.
- À, không cần khách sáo vậy đâu. Bảo Khánh nói với tôi chị là khách hàng bên công ty nên giúp đỡ là chuyện nên làm thôi mà.
- Vậy á, anh ấy nói vậy sao. Bảo Khánh đúng là chu đáo thật. Tiếc là...
- Là sao cơ?
- Hì. Trước đây tụi mình có quen nhau hơn tình bạn một chút, thật ra thì cũng gần tới ngày đám cưới rồi, Như vì có chút chuyện cá nhân nên tụi mình quyết định không quen nhau nữa. Giá như hồi trước tụi mình không có chuyện gì xảy ra thì bây giờ cũng được hạnh phúc rồi. Người con trai như Bảo Khánh thật đáng để yêu thương Chi Lan ạ.
Gì cơ, cô ta đang nói cái quái gì vậy. Hạnh phúc nào ở đây. Trước giờ Bảo Khánh cũng chưa từng nói về mối tình với cô gái này bao giờ. Có nên tin cô gái này không đây trời. Chi Lan lấy lại bình tĩnh xem như không có gì quan trọng, cô thẳng thắn:
- Hạnh phúc đâu phải muốn là có được đâu, gặp người không đúng lúc cũng thành thừa. Huống hồ gì giờ này chị còn ngồi đây nói giá như. 
Cô gái này cũng xéo xắt thật. Quế Như quay sang nhìn Jena đang ăn kem.
- Như biết là Chi Lan không tin mình nói đâu. Chắc Bảo Khánh cũng không mấy thích mình vì ngày xưa mình là người chia tay trước mà. Đàn ông họ sỉ diện lắm. Mà thôi chuyện cũng qua lâu rồi, mình vô ý quá lại nói ra làm Lan phải suy nghĩ nhiều. 
- Không đâu, tôi không quan tâm đến quá khứ của chị và chồng tôi thời đó làm gì. Ai cũng phải có đôi ba lần vấp ngã thôi, lúc ấy còn trẻ nên bốc đồng, ăn chưa no lo cho tới nữa, yêu đương lằng nhằng là chuyện rất bình thường. Quan trọng có trao yêu thương đúng người hay chưa. Nhiều khi nhờ cuộc tình không mấy tốt đẹp đó lại giúp anh ấy trưởng thành hơn, bây giờ anh ấy là chỗ dựa mà tôi yên tâm nhất đó chị à.
Chi Lan càng nói cô càng tức phát nghẹn mà chẳng làm gì được. Cũng đúng hồi trước Bảo Khánh ngang ngược lắm như công tử bột, bún tay là có người làm ngay, đến nổi tới ngày sinh nhật hay bất cứ ngày lễ gì trong năm, chỉ cần cô nói thích món gì là có người chuẩn bị sẵn cho anh  tặng cô ngay hôm đó. Bảo Khánh lúc đó vun tiền ghê lắm, anh thích đi bar hầu như là thứ bảy tuần nào anh cũng dắt bé Liên cùng cô và đám bạn đi đến đó tận hai ba giờ sáng mới về. Bây giờ, anh ấy đã thay đổi như một con người khác. 
- Chi Lan có thấy Jena có nét giống Bảo Khánh không? 
- Sao cơ? Giống chỗ nào á?
- Cái mũi với đôi mắt như cắt để qua ý chứ. 
Bây giờ Chi Lan mới để ý, đúng là giống thật nha. Không lẽ... Có lẽ nào. Một dòng suy nghĩ xoẹt qua trong đầu cô, cô toát mồ hôi. Nếu như đó là con Bảo Khánh thì cô và con sẽ như thế nào đây? Không đúng, cô là vợ hợp pháp có hôn thú với anh ấy mà, còn cô ta từ đâu xuất hiện lại nói những lời này. Sau đó, Chi Lan xin phép ra về. Cô bắt đầu thấy trong người khó chịu, hàng loạt câu hỏi, hàng loạt tình huống diễn ra, nếu như cái này, nếu thế kia... thì cô phải làm sao. Cô sợ những cảnh lâm li bi đát diễn ra, nam và nữ chính đang sống hạnh phúc thì con giáp thứ mười ba xuất hiện phá nát, rồi nữ chính phải dẫn con ra sống cô đơn lủi thủi nuôi con, con cô không có cha bị thiếu thốn tình cảm... Sau đó, cô mới vả vào mặt mình mấy cái cho tỉnh, đây đâu phải trong phim hay tiểu thuyết, Bảo Khánh tuyệt đối không phải người như vậy. Mà nếu như vậy thì sao... Huhuhu. Cả buổi chiều cô nằm khóc tu tu trong phòng. 
Chiều nay ở công ty, Bảo Khánh cùng Ken xuống xưởng xem mọi người làm việc như thế nào. Đúng theo cách sắp xếp ban đầu của anh thì mọi khâu đều làm việc rất trơn tru. Hiệu suất hoạt động tốt hơn nhiều, anh gặp từng người và động viên họ cố gắng. Ai ai đều rất ngưỡng mộ anh, một môi trường làm việc tốt cũng không quan trọng bằng việc có một người Sếp có tâm. Bảo Khánh rất quan tâm đến nhân viên của mình, anh quan trọng từng chi tiết trong mỗi bộ sản phẩm của mình ra sao thì anh càng xem trọng thành quả và công sức của mỗi người đã cố gắng vì nó hơn. Vì vậy mà Bảo Khánh rất được lòng mọi người, ai cũng cả nể anh hết. Ken thật sự bái phục ở Bảo Khánh điểm này.
- Tui bắt đầu nể ông rồi đó. Có bí quyết gì không chỉ cho tui một mé với coi, sau này tui có mở công ty còn biết cách điều hành tốt như ông.
- Ông định ra cạnh tranh với tui hả?
- Đùa à? Tui mà có ra mở công ty thì tui cũng sẽ làm đối tác cho ông chứ ai làm đối thủ với ông. Ông hâm à. 
- Tui đùa thôi. Chú Ken nhà mình nam nhi chi chí vậy ai mà làm chuyện đó.
- Bớt đùa kiểu đó nha không có vui đâu bạn.
- Được ... Được rồi. Ha. Ha. Thật ra thì đâu có khó gì đâu. Ông làm bằng cái tâm của mình thôi. Ông muốn có giá trị tốt thì ông phải biết cách tạo ra giá trị. 
- Tạo bằng cách nào? Ông nói rõ xem nào.
- Vận hành nó. Thay vì ông cật lực làm việc để có những sản phẩm cho riêng mình, ông nhờ người khác làm họ làm vì đam mê, vì đồng lương ít ỏi hay vì lí do gì đi chăng nữa nhưng cuối cùng họ làm để tạo ra sản phẩm cho mình. Tại sao chúng ta không biết trân trọng họ, khi con người cảm thấy được đưa cái giá trị của họ lên, bản năng họ sẽ tự khắc làm việc tốt hơn. Chúng ta cũng không mất mát gì cả. 
Ken vỗ tay bộp bộp, khoác vai Bảo Khánh đi tiếp, từng câu từng chữ ông Sếp nhỏ tuổi này nói đều chuẩn không cần chỉnh. Hôm nay, Bảo Khánh về sớm để đưa Chi Lan đi mua một ít đồ bầu, bụng cô tròn lên rồi nên mặc váy rộng cho thoải mái. Anh lấy chìa khóa định mở cửa xe thì điện thoại có tin nhắn, tưởng là vợ mình nhắn có việc gì.
"Khánh ơi, anh tới nhà em ngay bây giờ  được không. Bé Jena đi đâu từ nãy giờ em không thấy nó nữa. Em sợ lắm."
"Cô bình tĩnh đi. Tôi tới liền."
Bảo Khánh vội lái xe qua nhà Quế Như. Vừa tới cửa đã nghe tiếng cô khóc inh ỏi. Cô ta không có giả bộ, mặt mũi tèm lem, tay còn run lạch bạch.
- Cô không biết Jena đi đâu sao? Con bé ở nhà với cô mà.
- Lúc nãy em ... có đi xuống quăng rác... em dặn là phải ở... nhà mẹ quay lại ngay. Hức. Lúc em lên em... không thấy bé nó đâu nữa rồi. Hức.
- Cô có tìm hết chỗ này chưa.
- Hức... hức. Em .. có tìm hết rồi. Ở đây không ai biết hết. 
Bảo Khánh chạy xung quanh tìm không thấy, anh chạy xuống bảo vệ nhờ xem lại camera an ninh. Trích từ camera thì thấy con bé chạy ngay ra cửa thang máy chơi, đột ngột cửa mở ra bé nó chạy vào đó. Lúc này, trong thang máy không có ai hết, một lúc sau cửa thang máy mở ra ở tầng bảy. Con bé được một bà cụ dẫn ra. Mọi người ở đó thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ họ lên lầu bảy để đưa con bé về. Quế Như cảm ơn bà cụ rối rít, cô sợ muốn xỉu. May mà con bé không sao.
- Em cảm ơn anh nhiều lắm. Em rối quá em cũng không biết nhờ ai hết. May mà anh tới kịp.
- Cô trông con cẩn thận vào. Nhà có trẻ con mà để nó ở một mình không an toàn chút nào hết. Nếu như tình huống xấu nhất xảy ra thì sao? Hối hận hay ngồi khóc có còn kịp không? Không thì tìm một người giúp việc chăm sóc phụ cô chứ nhà có hai mẹ con.
- Em biết rồi. Em sẽ theo ý anh.
Nói rồi Bảo Khánh chào tạm biệt Jena, anh đi về. Cũng đã hơn bảy giờ, bà xã anh chắc đang đợi nóng ruột ở nhà. Về đến phòng nghe một không gian im lặng đến phát sợ, đèn phòng cũng không bật lên. Anh với tay bật công tắc, thấy Chi Lan đang nằm co ro trên ghế sofa.
- Em sao vậy vợ yêu? Sao nằm đây. Đang giận anh vì anh về trễ hả?
Chi Lan vẫn không trả lời.
- Nè nghe anh nói không? Vợ....
- Em không muốn nghe. Em muốn ngủ. Anh đi tắm đi.
- Em sao vậy? Sao đùng đùng nổi giận với anh. Có gì thì phải nói cho anh biết chứ.
Bảo Khánh thấy thái độ Chi Lan khác mọi ngày, anh liền quay sang nụng nịu với em bé trong bụng.
- Bé Gấu ơi, mẹ con làm sao vậy? Bé Gấu nói cho ba biết nha để ba năn nỉ mẹ nè. Mẹ giận ba là ba buồn dữ lắm luôn á. Mà ba đâu có dám chọc ghẹo gì mẹ con đâu, hôm nay ba chỉ về trễ có xíu thôi mà. Ba lỡ hứa với mẹ hôm nay sẽ đưa mẹ đi mua đầm, mai ba bù lại cho mẹ con Gấu nha. Gấu nói mẹ đừng giận ba nữa đi Gấu. Ba buồn quá đi. Huhu.
Bảo Khánh giả bộ nhõng nhẽo khóc huhu làm Chi Lan bật cười hô hố.

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 8

 


- Quế Như - thật ra thì cô muốn gì? 

- Ầy, em biết anh sẽ hỏi chuyện này mà. Nhưng có cần phải gấp gáp như vậy không? Chúng ta gọi món trước đi. Jena nhà em nó đói bụng rồi này. Ăn xong mình bàn công việc sau. 

Nói rồi, cô ta gọi món, Bảo Khánh chẳng thèm liếc đến cái menu một lần, anh chỉ nhìn con bé vô tư trước mặt. Bé con đáng yêu làm sao. Tự nhiên anh lại thèm có con, chắc đợt này về bắt Chi Lan mần cho anh một đứa mới thôi. Tay con bé mũm mĩm đưa trái nho lên miệng, ướt mèm mẹp cái tay. Anh lấy khăn giấy lau tay cho bé. Khiến người mẹ ngồi đó mỉm cười sung sướng.

- Anh thấy Jena có ngoan không? Còn nhỏ mà biết thương mẹ lắm nha, thấy mẹ đi làm về mệt là lăn tăn chạy đi lấy khăn lau mặt, thấy mẹ nấu ăn là nhất quyết đòi phụ cho bằng được. Cái gì cũng đòi làm. 

- Ờ. Con bé nó đáng yêu thật. 

- Tất nhiên rồi. Nó con em mà. Hì. Hì. Mà anh nhìn nó có nét giống anh không? Cái mũi cao vút trời. 

- Cô bớt điên lại đi. Con cô mà giống tôi á. Đồ dở hơi.

Bảo Khánh nghe xong sặc lên tới mũi, con đàn bà này không biết đang nghĩ gì nữa. Anh và cô ta chia tay từ lâu lắm rồi, ai cũng có gia đình riêng mà bây giờ lại giở chứng. Thật tội nghiệp cho con bé có người mẹ như vậy. Anh chẳng muốn đôi co với cô ta thêm nữa, mục đích của anh đến đây là nói về chuyện đơn hàng. Anh nói thẳng với cô ta về điều kiện của bên anh. Ban đầu Quế Như không đồng ý, Bảo Khánh đòi không nhận đơn thì cô ta mới xem xét lại. Cô ta hứa sẽ đặt hàng như những đại lý khác. Họ cùng nhau ăn tối, nể tình có con bé nó mến anh chứ trong tâm can anh không muốn dính líu đến người phụ nữ này chút nào.

Trong phòng bếp xếp hàng dài chục dĩa bánh kem. Chi Lan đã mời mọi người trong nhà thử qua từ Ba Lâm, mẹ Lâm, cái Liên, chú Sáu, dì Tư, chị Hoa. Còn chờ ông chồng của cô về nữa thôi. Mọi người đều khen ngon nhưng vẫn còn thiếu một chút vị ngọt, trong lúc làm cô đã quên trừ hao khi đun thì nước đường bốc hơi đi bớt, vị ngọt giảm đi. Không sao chỉ là lần đầu, lần sau sẽ rút kinh nghiệm. Nghe tiếng xe ngoài cổng, cô chạy ra rước anh, rồi huyên thuyên báo là cô vừa làm mẻ bánh đầu tiên, mọi người đã thử hết rồi chỉ còn đợi anh thôi. Anh bĩu môi, lắc đầu ngao ngán.

- Ổn không? Anh thấy cũng được đấy. Để anh thử xem. 

Nói rồi Bảo Khánh cởi áo vest ra, anh xoắn tay áo lên bắt đầu thử từng miếng một. 

- Hơi bị đắng, em cho ít socola lại một chút, cho thêm một chút mật ong nữa, bị nhạt mất rồi.

- Khoan, đợi... đợi em ghi lại đã.

- Dĩa này thì có vị hơi chát, em cho nhiều mẻ quế quá rồi, đậm mùi quá. 

- Dạ vâng. Tiếp dĩa này đi chồng, à dĩa mật ong hoa quế giảm bớt mùi quế lại nè. 

- Trứng em đánh không đều làm bánh bong ra hết. Lúc làm em phải đánh đều tay và liên tục nữa, cả mẻ này cũng vậy.

- Dạ vâng. Mà chồng nè. Anh đâu giỏi về ẩm thực đâu sao anh biết hay vậy? Như đầu bếp chuyên nghiệp vậy á.

- Ô cơ. Em tự làm tự nhận xét luôn đi. Anh đi lên nghỉ ngơi đây. 

- Gì đấy, Bảo Khánh anh giận em á. Anh bỏ mặc em hả. Đừng đi mà, em năn nỉ đó.

Con nhỏ nheo nhéo bên tai, Bảo Khánh cứ bỏ mặc giả vờ như không nghe thấy. Cơ bản lần đầu làm được như vậy là cũng tạm ổn. 

Trời khuya, trăng khuyết le lói, tiếng gió rì rào ngoài sân từng đợt. Cô trăn trở không ngủ được, trong bụng cứ bồn chồn kiểu gì đấy, lúc chiều cô chỉ ăn được mấy chén súp cải thảo, dì Tư có làm sụn gà hoàng kim mà cô cứ thấy khó chịu không ăn được. Chi Lan cố gắng nằm im để Bảo Khánh không bị giật mình, nhưng cứ nằm yên một chỗ lại mỏi, cô phải trở mình. Chốc lát lại phải đổi tư thế một lần, mặc dù cố gắng ngủ nhưng cái bụng quái ác nó khó chịu kiểu gì đấy, Chi Lan không tài nào nhắm mắt được, cô phải nhẹ nhàng bước xuống ghế sofa bên cạnh nằm dài ra đó. Sáng hôm sau, lúc Bảo Khánh thức dậy đã không thấy vợ mình đâu, anh mới đi vào toilet. Chi Lan đang nôn liên tục, mặt tái mét.

- Em sao vậy, em đau ở đâu? Anh đưa em đi khám bác sĩ. 

- Cái bụng của em khó chịu từ đêm qua tới giờ, sáng này lại nôn ra hết. Em không chịu nổi nữa rồi. Hức. 

- Đừng... Đừng khóc. Anh thương.

Bảo Khánh trong lòng rất sợ, nhưng anh lại rất bình tĩnh. Anh lấy xe đưa vợ mình đến bệnh viện cấp cứu ngay sau đó. Một lúc sau, bác sĩ ra thông báo vợ anh không sao cả, do cô có dấu hiệu có thai nên nội tiết tố bắt đầu thay đổi. Bác sĩ sẽ kiểm tra lại để có kết quả chính xác cho gia đình. Anh nghe mà choáng, anh sắp làm ba rồi là ba của một đứa bé. Đáng yêu quá. Sắp rồi... Sắp rồi. Bên ngoài hành lang có một cậu trai trẻ đang vui mừng như nhặt được kim cương, những người gần đó không biết chuyện gì, họ có vẻ tò mò trước thái độ kì lạ của anh ta.

- Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều trái cây, ăn ít đồ ngọt lại để không bị tiểu đường thai kì và còn...

- Bảo Khánh à, anh dặn em bao nhiêu lần rồi? Em nghe phát ngán luôn đấy.

- Được rồi anh không dặn em nữa. Anh dặn dì Tư và mẹ. Anh sẽ lên lịch ăn uống mỗi ngày cho em.

- BẢO KHÁNH..... 

Chi Lan từ giờ trở đi cho tới khi đứa bé ra đời sẽ được chồng cô chăm sóc 24/24. Cũng không biết là nên vui hay nên buồn đây.

Trong công ty mọi việc cũng dần ổn định trở lại, những mẫu thiết kế mới được ra mắt và mọi người đón nhận chúng rất nồng nhiệt. Thương hiệu của anh bây giờ nổi tiếng khắp nước, chiếm cả thị trường quốc tế. Tuy là công việc có bận rộn đến mấy, anh vẫn giành thời gian cho vợ con mình. Buổi trưa có hôm anh chạy về nhà ăn cơm, có hôm Chi Lan giở âu cơm mang qua cả hai cùng ăn. Cả công ty ai cũng ngưỡng mộ, có người thì ganh tị bảo ước gì chồng tôi cũng chu đáo như Sếp, ổng tối ngày ngoài rượu chè ra chẳng còn biết tới vợ con. Chồng tôi thì biết kiếm tiền mà không biết lãng mạn như Sếp mình đâu, cô ấy tốt số thật. Sau này chắc tôi phải lấy đây làm tiêu chuẩn để kiếm chồng mất. Hạnh phúc như vậy ai mà không ham. Thôi thôi, đi làm lẹ đừng có nhòm ngó mà bàn tán nữa. Sếp đuổi việc hết bây giờ. Cái ông chủ quản khó tính như đàn bà ấy đã đuổi mấy cô mấy chị bà tám về chỗ làm việc. Ổng tuy khó tính nhưng công nhân nào khó khăn là ông ấy giúp đỡ ngay.

- Mấy nay em bị chán ăn chồng ạ, lạc miệng chẳng muốn ăn. Mấy mẻ bánh của em cũng không có mùi vị gì cả. Em buồn quá.

- Em đừng làm nữa, nêm nếm quá nhiều đường ở giai đoạn này không tốt đâu. Chiều nay tới ngày khám định kì rồi, anh ghé nhà đưa em đi.

- Chú Sáu đưa em đi cũng được mà, anh có việc thì làm cho xong đi.

- Việc thì làm bao giờ mới xong chứ, vợ con anh quan trọng hơn thôi. Chiều em cứ ở nhà đợi anh, họp xong anh sang đón. Anh dặn chú Sáu rồi. 

Bảo Khánh giở âu cơm ra, cẩn thận đút từng muỗng nhỏ cho Chi Lan. Mặc dù, rất nhạt miệng nhưng anh ân cần như vậy, cô cũng không dám không ăn. Vừa đút cô anh cũng tranh thủ ăn phần mình. Một lúc sau, chị thư kí Kim Thư xinh đẹp vào thông báo có cô Quế Như muốn gặp. Anh gật đầu đồng ý. 

- Em chào anh, à có cả Chi Lan ở đây á. Chào Chi Lan nhé.

Sau màn chào hỏi của cô gái có lẽ ai cũng biết. Bảo Khánh không giới thiệu với Chi Lan về cô ta, cũng không chào lại. Cô gái đó hơi bị quê nên tự ngồi vào ghế đối diện. Thấy hai người họ xem mình như không khí, ức chế không tài nào chịu nổi, đã vậy người con trai còn đút cho cô gái đó, bóc bỏ từng vỏ cua lấy thịt cho cô gái đó. Bộ phim tình cảm 4D sống động trước mặt cô. Tức tím người mà.

- Hai người đang ăn cơm á, sao Chi Lan không tự ăn mà phải để Sếp đút cho nhỉ. Nhõng nhẽo thế. Nhỡ như nhân viên họ thấy thì sao, họ cười mất mặt chết í. Sao Chi Lan không giữ thể diện cho chồng mình nơi công sở nhỉ?

- Tôi á...

Bảo Khánh đưa tay quẹt vệt cơm dính ở miệng cô, anh cố tình hôn nhẹ lên đó. Bảo cô mặc kệ ăn cho xong đã.

- Tôi chăm sóc vợ tôi thì mất mặt lắm sao? Những người xem trọng người khác hơn vợ mình mới đáng nhục mặt chứ. Ai bảo xem trọng vợ là hèn thì nên xem lại. Tôi tôn trọng cô ấy vì cô ấy yêu tôi. Có ai ghen ăn tức ở thì xin phép mời ra khỏi đây cho, không tiễn.

Anh đá đểu không một lời nào cay cú hơn. Quế Như bị liệt dây nhục luôn rồi nên đành ngồi lì ở đó. Cô đến đây không phải để xem phim tình cảm của họ, càng không phải vì công việc mới lên gặp Bảo Khánh. Hôm nay cô gửi con bé Jena qua nhà mẹ cô, để cô có thời gian đi chợ nấu mấy món cho Bảo Khánh. Ngày trước anh thích ăn canh gân bò nấu dưa chua với chè bobochacha. Hôm nay cô định nấu lại và đem vào cho anh ăn trưa, không ngờ là phải gặp cảnh này. Đúng chua thật.

- À, em đến đây định nhờ anh một việc, chẳng qua là em về nước đợt này sẽ ở lại luôn không đi nữa, em định mua một căn hộ để mẹ con em ở cho tiện hơn. Tại vì bên này, em cũng không có bạn bè nên không biết nhờ ai tư vấn hộ, nhờ anh thì cũng hơi ngại nên ... anh giúp em được không?

Miệng thì nói ngại nhưng vẫn muốn giúp. Cô ta đúng thâm hiểm thật. Bảo Khánh nghĩ tình cô ta là khách hàng bên mình, nên kệ giúp đỡ một chút cũng chẳng sao. Anh hứa sẽ giúp cô ta, cô ấy mừng như đi được nước cờ mới. Liền cảm ơn không ngớt, rồi cô ta đưa anh giỏ cơm nói là lời cảm ơn của mẹ con cô. Lúc cô gái tóc lai đó ra khỏi phòng, Chi Lan mới gặng hỏi.

- Cô ấy là ai vậy? Từ trước giờ anh chưa bao giờ nói cho em biết về cô gái này. Hôm trước em có gặp cô ta ở siêu thị lúc em đi mua nguyên liệu về làm bánh á. Cô ta nhận ra em là vợ anh, cô ta còn nói anh là bạn của cô ta nữa.

- Còn nói gì nữa không?

- Hết rồi. Nhưng là sao? Từ nãy giờ em cũng không hiểu gì hết.

- Không có gì đâu. Anh và cô ta là bạn học cấp hai thôi. Cô ta tên Quế Như, dạo gần đây cô ta có kí hợp đồng mua mẫu thiết kế bên mình nên anh nghĩ tình khách hàng nhờ giúp thì mình giúp thôi. Em đừng bận tâm nhiều quá làm gì ảnh hưởng đến con anh. Anh nói chú Sáu đưa em về nghỉ ngơi nha.

Bảo Khánh đưa cô ra xe, anh trở về văn phòng. Âu cơm màu trắng của Quế Như lúc nãy vẫn còn đó. Anh đem để sang một bên và ngồi vào bàn làm việc. Đúng là cuộc đời này có những thứ kiểu như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Để xem cô gái đó lại bày thêm trò gì, nhưng đụng đến vợ con anh thì anh sẽ không để cô ta ở yên đây đâu. 

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 7

 

Sáu giờ sáng, họ đáp xuống sân bay Nội Bài. Sau khi chờ lấy hành lý thì xe của chú Sáu đã chờ sẵn để đón họ về nhà. Trong lúc đi chơi hăng hái bao nhiêu, lúc về thì không còn một phần trăm năng lượng. Đúng là lúc đi hết mình, lúc về hết hồn. Bảo Khánh lôi cô đi xềnh xệch ra xe, Chi Lan đi theo mắt lim dim chẳng mở lên nổi. Cả ngày hôm đó cô sử dụng nguyên côm-bô ngủ từ sáng cho đến chiều, mặc kệ thế giới xung quanh. Mẹ Lâm hiểu nên để con bé ngủ và dặn mọi người không được làm phiền. Bà rất chu đáo ninh sẵn một nồi canh gà hầm khoai tây để cô có đói bụng thì có cái để ăn, từ ngày có con dâu bà Lâm thương cô như con gái. Hai đứa con của bà từ ngày có sự xuất hiện của Chi Lan đều thay đổi tính nết, thằng Khánh từ ngang ngược đã trưởng thành hơn, còn con Tố Liên sa ngã bao nhiêu bây giờ nhận lại hậu quả, vậy mà may ra nó đã biết hối hận và làm lại từ đầu để chăm sóc cho thằng nhỏ trong bụng. Tính ra, gia đình bà nợ con bé Chi Lan này hơi nhiều. Bảo Khánh vừa về đến nhà đã chạy thẳng đến công ty chẳng kịp nghỉ ngơi. Anh lập cuộc họp cổ đông gấp, mọi người đều căng thẳng. Công ty của ba anh trước giờ vẫn đứng vững trên thị trường trang sức, chưa có đối thủ nào dám qua mặt. Lần này, Ba Lâm quyết lui về làm cố vấn nên giao chức chủ tịch cho Bảo Khánh, anh mà để công ty lao đao như lần trước thì tội lỗi này để đâu cho hết, cả sự nghiệp mà ba anh đã gây dựng. Mỗi lần nghĩ đến thôi, anh đã áp lực vô cùng.
- Trong cuộc họp sáng hôm nay, tôi muốn thông qua mọi người tình hình của công ty chúng ta. Ở thời điểm hiện tại, công ty có đang gặp khó khăn vì lượng khách hàng mới khan hiếm, khách hàng cũ thì đã quá quen thuộc với những mẫu thiết kế ban đầu nên có phần nhàm chán. Chúng ta cần phải đưa ra những mẫu thiết kế mới sáng tạo hơn nữa, ai có ý kiến gì về vấn đề này không?
- Theo tôi nghĩ, chúng ta nên thiết kế theo mùa, theo bộ sưu tập. Ví dụ như, bộ vòng tay mang xu hướng mùa valentine thì mẫu mã sẽ đi liền với những món quà. - Chị trưởng phòng thiết kế đứng lên phát biểu, mọi người rất đồng tình và vỗ tay hoan hô. Sau đó là một loạt ý kiến về thiết kế bản vẽ, cho ra mắt sản phẩm mới bằng việc tổ chức sự kiện. Các cổ đông cũng ủng hộ và bớt gay gắt hơn. Bảo Khánh đã có thể an tâm phần nào, anh tranh thủ nghĩ ra một bộ sưu tập mới phải thật ấn tượng, bản vẽ được vẽ ra rồi lại xé bỏ. Cứ thế cả chục lên đến cả trăm bị nhào nát quăng khắp phòng. Chẳng nghĩ ra được một chút gì cả. Rồi hình ảnh một Tổng Giám đốc phải vò đầu bức tóc suy nghĩ, Bảo Khánh quăng luôn cây viết, lấy điện thoại ra xem hình vợ mình. Anh mỉm cười.
- A lô, em nghe nè ... chồng. - Đang say giấc thì thấy có điện thoại của ông chồng đáng yêu. Cô dụi mắt. Nghe giọng nheo nhéo là biết bà vợ ở nhà đang ngủ, lúc trên máy bay cô còn đòi ngắm nước Pháp lần cuối đấy, về đến nhà đã nhừ người ra.
- Em còn ngủ nữa hả? Không dậy ăn cơm sao? Anh chưa ăn gì nè, đem cơm qua cho anh đi bà xã.
- Gì cơ, bây giờ á? Em còn muốn ngủ nữa cơ.
- Nhưng mà anh đói. 
- Thì anh đặt cơm người ta giao cho. Ăn đỡ một bữa đi mà.
- Vậy thôi. Em ngủ tiếp đi. Tại anh nhớ em thôi. 
Có cô gái bật đầu dậy đi đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà giở âu cơm, cô đem theo món canh mẹ Lâm ninh sẵn vào công ty để cả hai cùng ăn. Cô vào đến phòng đã thấy giấy tờ bày bừa đầy ra tận cửa, còn ông chồng cô đang nằm dựa lưng ra ghế nhìn trần nhà. 
- Thưa giám đốc tôi đem cơm đến cho anh đây, anh đang làm trò gì vậy á? Một đống giấy tờ này là sao? - Vừa bực bội vừa phải nhặt lên hết cho vào thùng rác. Đường đường là một giám đốc của công ty bự như thế này mà bừa bộn thế, nếu ai thấy được thì chẳng biết mặt mũi để đâu nữa. Cô ném thẳng cái áo khoác của mình vào người anh.
- Sao em nói không đem cơm cho anh mà? Ai mê ngủ hơn mê chồng vậy? - Nói đoạn anh kéo cô ngồi vào lòng mình. Vòng tay ôm chặt cô vợ bé nhỏ, anh áp sát mặt mình vào mặt cô. Đúng là không thể phủ nhận là cô không mê chồng cho được. Cô nhéo mạnh vào má anh hại ai đó đau điếng.
- Em là mê chồng đó thì sao. Em sợ cái bụng của anh đói nên phải vất vả dậy giở cơm chạy như con lật đật đến đây cho anh nè. Anh còn không biết thương em mà còn dở hơi. 
Bảo Khánh phì cười, anh gỡ bàn tay cô ra khỏi mặt mình, đỡ đầu cô rồi lướt nhẹ trên đôi môi đỏ mọng ấy. Anh chơi đểu cắn yêu mấy phát, bàn tay ma rãnh mân mê từng nhụy thanh xuân của cô vợ đang nhõng nhẽo đó. Chi Lan sợ nhân viên của anh vào liền đẩy anh ra, chỉnh quần áo lại rồi bày cơm ra bàn. Mùi thơm của canh gà mẹ Lâm ninh làm Bảo Khánh phải bật dậy. Cô nói sau này cô sẽ học làm bánh để làm cho anh ăn mỗi ngày. Anh trêu cô đang bắt anh làm chuột bạch thì đúng hơn. Cả hai cãi nhau chí chóe. Đối với họ, chỉ cần nghĩ về đối phương thì không cần phải đi kiếm tìm hạnh phúc.
Sau rất nhiều bản vẽ được cân nhắc lựa chọn để cho ra mắt, công ty của anh đã thắng đậm với bộ sưu tập Mùa thu Paris cảm hứng được anh lấy từ vợ mình. Trên cả tuyệt vời. Những đơn hàng được chốt liên tục làm hoa cả mắt, những đối tác lớn càng tin tưởng vào công ty họ hơn. Ai cũng hài lòng với công sức mà mình đã bỏ ra, riêng ông Lâm lại càng tự hào về khả năng CEO của cậu ấm nhà ông. Bây giờ ông có thể cùng bà Lâm đi du lịch để hưởng tuổi già rồi, không còn phải bận tâm nhiều vào công ty nữa, cứ để tuổi nhỏ nó quyết, mọi việc ông chính thức bàn giao lại cho Bảo Khánh.
- Đơn hàng được nhận liên tục, giờ nhân viên hoạt động hết công sức cũng không kịp giao khách, có đơn khách chịu đợi đến mười lăm ngày, ông thấy sao? Có nên bổ sung thêm nhân sự không? - Phó giám đốc Ken đi vào phòng làm việc của anh, với độ hot như hiện nay thì nhân viên công ty đã đuối sức, mọi người có hôm tăng ca đến hai ba giờ sáng.
- Ông nói với bên bộ phận nhân sự xếp lịch cho mọi người, làm một ngày nghỉ ngơi một ngày, ai làm ca sáng thì không được làm ca tối, còn ai làm ca tối thì tăng lương gấp ba lần cho tôi. Làm tới mười giờ tối cho mọi người về nghỉ ngơi không được làm quá giờ dù công việc có tồn đọng như thế nào thì để hôm sau làm. Nhân sự mới thì vẫn cứ tuyển, nhưng người cũ thì không để họ phải thấy thiệt thòi. Bộ máy của chúng ta từ trước đến nay ai cũng sẽ được coi trọng hết, không ngoại trừ ai cả. 
- Tôi hiểu ý ông rồi, đúng là một người lãnh đạo có tâm. - Ken vỗ vai Bảo Khánh, anh đi làm công việc của mình. 
Chi Lan sau chuyến trăng mật trở về, cô tìm tòi công thức làm bánh, đăng ký những khóa học dạy làm bánh Á Âu ngắn hạn, cô thích vị ngọt ngào của nó, vị đắng của socola, chua của chanh dây, dâu tây, việt quất, kiwi ... đủ vị tất giống như cuộc sống muôn màu sắc, chắc do cô không phải người lãng mạn nên thấy trước giờ mình làm gì cũng nhạt nhẽo. Nhờ cái đợt ghé vào quán bánh Tây - Aux Merveilleux, cô có ý định sẽ học sự ngọt ngào và đem lại cho người khác sự ngọt ngào mình làm ra. Đâu cũng là một đam mê mà. Ông chồng cô không từ chối mà hứa sẽ ủng hộ cô hết mình. Cô đi siêu thị chọn nguyên vật liệu làm thử những mẻ bánh đầu tiên mà hôm qua đã học ở lớp. 
- Ôi xin lỗi, tôi vô ý quá. Ủa.... Hình như chúng ta có gặp ở đâu rồi thì phải, tôi thấy cô rất quen. Quen lắm nha. Cô là vợ Bảo Khánh đúng không?
Cô gái người lai này vẫn là hàng tá câu hỏi chưa có lời đáp. Đợt đó quay về Marseille họ cũng không gặp lại cô ta, chẳng biết vì sao cô ta lại có mặt ở đây nữa. 
- À, đúng rồi, hì.. hì. Cô là bạn của chồng tôi á? Mà hình như không được thân cho lắm hả? Tôi chưa bao giờ nghe chồng tôi nhắc về cô.
Nghe xong mà máu lên não, cô ta hằng giọng rồi nhỏ nhẹ khách sáo.
- Chúng tôi rất thân nhau chứ, chắc Bảo Khánh vẫn chưa có cơ hội kể cô nghe về tôi thôi, nếu cô muốn nghe tôi sẵn sàng. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà. Cô là vợ Bảo Khánh cũng như bạn của tôi.
- Cảm ơn cô, tôi nghĩ là không cần đâu. Bảo Khánh không muốn kể nghĩa là anh ấy không có chuyện gì quan trọng để nói với tôi, tôi tôn trọng anh ấy. Tôi hiểu chồng tôi mà.
Nói rồi, Chi Lan tiếp tục mua những thứ cần tìm và tính tiền đi về. Cô gái tóc lai lúc nãy sau đó cũng đi ra khỏi siêu thị. Ở văn phòng Bảo Khánh lúc này mọi người đang bàn về một hợp đồng khủng. Khách hàng này muốn mua lại tất cả đơn hàng được làm ra với giá gấp đôi. Nghĩa là sẽ chỉ có một khách hàng duy nhất và doanh thu tăng một nửa nếu so với những đơn hàng bình thường. 
- Cao Mỹ Quế Như. Cái tên này ...? - Anh nhìn chăm chăm vào hợp đồng khách hàng, chau mày. 
- Là tên của vị khách hàng đặc biệt này, chúng ta chỉ cần ra bao nhiêu đơn thì cô ấy sẽ đặt hết mà giá thì lại gấp đôi. Ông thấy sao? 
- Đặt cuộc hẹn để tôi gặp khách hàng này. Chúng ta không thể nhận đơn hàng này được. 
- Cái gì? Ông điên à? 
- Chúng ta có những khách hàng quen thuộc, khách đại lý cấp một, cấp hai. Nếu ông chỉ nhận một đơn hàng như này thì những đơn vị khác của chúng ta phải làm sao? Nếu thương lượng được, chúng ta sẽ nhận đơn hàng này như những khách hàng khác.
Bảo Khánh không chỉ là một người lãnh đạo có tài, có tâm mà còn có tầm. Mọi quyết định của anh rất sáng suốt và mọi người tuyệt đối tin tưởng anh. Tối hôm đó, anh đi gặp vị khách hàng đặc biệt.
- Chào anh, đợi em có lâu lắm không, em không biết đường nên có hơi khó khăn. À, quên mất giới thiệu với anh, đây là con gái em - Jena.  Con bé bốn tuổi rưỡi. Chào chú đi con.
- On chàu chú ạ.
Cô bé tóc vàng hoe, khoanh tay lễ phép chào Bảo Khánh, tiếng Việt hơi bị đớt một chút, chắc do con bé không quen. Bảo Khánh xoa đầu bé con khen con ngoan, con bé cười tít mắt sung sướng. Đúng như ban đầu anh đoán được, khách hàng đặc biệt này không ai khác là cô ta. Chẳng biết cô ta lại định giở trò gì nữa. 

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 6

 


Ngày tiếp theo của chúng tôi ở Paris, anh đưa tôi đến nhà hát Opera Palais Garnier - nhà hát lớn của thành phố, lần đầu tiên của tôi cứ ngỡ mình đang bước vào cung điện nguy nga thời vua Napoleon, chồng tôi thì thao thao bất tuyệt như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, anh kể cho tôi nghe lịch sử hình thành và tên gọi ra đời từ Kiến trúc sư Charles Garnier, thật rất ấn tượng. Phải gọi là một tuyệt tác của thế giới. Tiếp đến chúng tôi ghé tham quan bảo tàng Louvre, đồi Montmatre, đi dọc những cây cầu tình yêu nơi được cho là có nhiều cảm hứng trong những bối cảnh điện ảnh của thành phố ánh sáng này. Paris chưa bao giờ làm ai thất vọng cả. Bảo Khánh nói sau này khi chúng tôi có những đứa trẻ, nhất định sẽ quay lại. 
Sau một chuyến du ngoạn ở thành phố Paris, chúng tôi quay về Marseille. Anh bảo chúng tôi sẽ bắt đầu và kết thúc ở thành phố cảng này, nó có rất nhiều điều bất ngờ anh dành cho tôi, nhưng mãi tôi vẫn chưa đoán ra được. 
- Cổ phiếu đang lao dốc, cổ đông thì có ý rút vốn, sản phẩm thì đang ứ lại không xuất khẩu được á? Các ông lên chiến lược kinh doanh kiểu gì vậy? Tôi mới đi chưa được hai tuần đấy? Ông sao vậy Ken? 
- Ông có giỏi về đây mà làm, tôi làm hết khả năng của mình rồi đó, tôi có lơ đảng việc gì không? Ông không thấy mấy hôm nay cả team mình phải xoắn xuýt cả lên để chạy doanh số, để makerting sản phẩm rầm rộ cả ngoài quốc tế. Nhưng do thị trường trang sức đang lao đao, khách hàng chê sản phẩm lỗi thời, không hợp gu, đối tác lấy đó làm áp lực cho công ty chúng ta. Ông có cách nào thì nghĩ ra đi, đừng có ở đó mà mắng mỏ.
- Mọi người bình tĩnh đi, để tôi nghĩ cách. Vậy thôi cuộc họp dừng tại đây nha. Gặp ông sau. Bye ông.
Sau khi từ Paris trở về khách sạn ở Marseille, Bảo Khánh có cuộc họp quan trọng, tôi nghe loáng thoáng thì có vẻ công ty đang gặp khó khăn. Nhìn anh và Ken căng thẳng vô cùng. Tôi cũng chẳng dám hỏi han gì nhiều, anh cũng chỉ nói là không sao, mọi chuyện anh lo được, kiểu như vậy. Tôi biết Bảo Khánh là người tính toán chu toàn, mọi việc anh có thể sắp xếp được, nhưng lần này chắc có lẽ khác, nhìn anh mệt mỏi đi nhiều. Tôi sót vô cùng. Nhưng tôi đâu rành về mảng này, cũng không hiểu gì nhiều về công ty ngoài Bắc, nếu là trong Nam thì tôi có thể giúp được anh. Đành ngoan ngoãn để anh có thể yên tâm hơn vậy.
- Anh ngủ không được á? Sao cứ nhìn ra cửa sổ suy nghĩ gì vậy á?
- Anh khó ngủ một chút. Sao em còn chưa ngủ? Định mai không đi tiếp hành trình của chúng ta á?
- Đâu có. Đi chứ. Chắc tại em nôn nên cũng ngủ không được. Hì hì.
Tôi nhìn anh, anh thì ôm chặt tôi hơn. Một lúc sau anh bảo có một lần công ty cũng khó khăn, tất cả mọi cổ đông đều rút vốn ra vì biết công ty đang trên đà phá sản tới nơi. Nhiều người mua cổ phiếu của công ty đều bán tháo bán đổ lấy lại tiền, đợt đó họ thua lỗ khá nhiều. Nợ chồng nợ, không thể vay vốn ngân hàng vì không đủ tài sản thế chấp, lương nhân viên phải lấy tiền để dành của mẹ để trả cho họ, sau đó ba bí bách quá mới nhờ ông Hạ giúp đỡ, tưởng ông Hạ sợ công ty không trụ được mà lui, may mà ông Hạ nhiệt tình cho mượn tiền trả nợ trước sau đó ba đã vựt dậy được công ty đến giờ này, một số rút lui xin được làm lại ba đều từ chối, vì lúc khó khăn nhất họ đã từ chối ba, thậm chí họ còn đạp ba xuống, những người đó ba nói không nên qua lại thì tốt hơn, còn những người cố gắng gồng gánh đến phút cuối cùng thì ba đề xuất tăng lương và lên cấp bậc hết cho mọi người. Sau lần vụt dậy đó cổ phiếu công ty tăng đáng kể, phải nói là gấp ba bốn lần. Cả nhà đợt đó cũng lao đao theo công ty ba. Mọi người sợ phải ra đường ở vì căn nhà cũng bị ngân hàng siết nợ. Mà may ra ông trời còn thương họ. Đợt đó mẹ Lâm đã nguyện ăn chay một tháng vì gia đình được tai qua nạn khỏi. Anh nói với tôi sau những lần như vậy mới thấy được ai xứng đáng là người chúng ta nên trân trọng, người có lòng họ sẽ ở lại, người muốn đi họ sẽ sợ liên lụy. Cũng đúng. Nhưng mà... Bảo Khánh đang nói chuyện gì cơ?
Đêm qua tôi cũng chẳng nhớ mình đã ngủ quên từ khi nào, lúc mơ màng chỉ nghe loáng thoáng Bảo Khánh hỏi tôi đã ngủ chưa, rồi chúc tôi ngủ ngon. Nhưng câu chuyện hôm qua thì chắc là anh kể thật chứ không phải trong giấc mơ của tôi đâu nhỉ? 
- Em sao thẩn người ra vậy? Đêm qua em ngủ không được hả?
- Em hơi nhức đầu. Chắc do tối qua em thức khuya. 
- Em ngồi đó ăn sáng đi, anh đi lấy thuốc cho em.
- Em không sao, em hết nhức đầu rồi, em không uống đâu mà. Trời đất ơi.
Tôi ngồi nhìn mấy món ăn mà kêu trời, tôi sợ uống thuốc từ nhỏ, kiểu gì cũng được đừng bắt tôi uống thuốc. Thật đấy. Đừng. Ông chồng tôi đang băng qua dãy bàn bên kia, tiến lại gần, càng gần và rất rất gần tôi rồi. Tôi chùn đây.
- Em đứng lại đó.
- A. Buông em ra... Hu... Hu. Em không uống. Em hết đau rồi mà chồng ơi, tha cho em đi, uống thuốc nhiều không tốt. 
- Em đừng có cứng đầu như vậy. Em sợ uống thuốc mà để đau đầu á? Em lớn rồi chứ có phải con nít ba tuổi đâu mà sợ uống thuốc. Ngồi xuống anh lấy nước cho uống. 
- Không, ở đây có mấy món này ngon nè mình ăn lẹ rồi đi ha chồng, cá tuyết sốt tỏi, ức vịt nướng sốt dâu tây, có súp cỏ bốn lá nữa nè, ăn đi, ăn đi mà. Đừng nhìn em vậy chứ.
- Em giỏi đánh trống lảng lắm. Bây giờ anh hỏi lại em có uống không? Hay là..
- Hay là sao? 
Anh bỏ viên thuốc tan trong ly nước rồi bóp mỏ tôi đổ vào. Bố láo nhà anh. Tôi muốn xé nát dú anh ra. Ôi cuộc đời đắng làm sao. Tôi giận chẳng thèm nói chuyện suốt đoạn đường đi, anh cũng mặc kệ tôi, lâu lâu cứ pha trò cho tôi đỡ buồn, nhưng vẫn phải dỗi để tên chồng khó ưa kia biết sợ. Qua bao nhiêu sóng gió cái mà người ta chọn sẽ là cảm giác bình yên. Yêu có yêu, giận có giận, chẳng qua cái thương cái nhớ của tuổi trưởng thành sẽ bớt mặn mà đi một chút mà thôi. Chúng tôi có rất nhiều ảnh từ hôm bắt đầu cuộc hành trình này, nhưng anh chỉ đăng lên trang facebook cá nhân một tấm duy nhất, anh bảo để tôi yên tâm và không phải ganh tị với chúng bạn. Tôi hỏi sao không đăng hết lên ý, anh lại bảo anh không thích ồn ào, không thích được khen càng không thích bị bình luận vì đó là kỉ niệm chỉ chúng tôi mới có thể hiểu được sau mỗi bức ảnh. Anh sáng suốt hơn tôi ấy chứ. Trước đây anh ngông cuồng và ngang như cua, ấy vậy mà trưởng thành hẳn ra từ lúc nào cũng chẳng biết. Tôi cũng có dăm ba lần hỏi anh, anh chẳng thèm trả lời rồi bảo tôi ngốc quá có vậy mà cũng không biết. Thiệt tình luôn ý, tôi ngốc thật á? Hơi. Một cái thở dài ngao ngán thay cho tất cả câu trả lời.
- Lại thở dài. Lại nhức đầu hay đau mỏi ở đâu á?
- Ơ, không. Làm gì có chứ. Em đang nhìn cảnh đẹp thế này cơ mà, non nước hữu tình thật anh nhỉ. 
Hú hồn. Xém chút xíu lại bị dọa uống thuốc, chết mất. Cái tên này cứ hay lấy điểm yếu của mình. Ngày nhỏ tôi chẳng sợ uống thuốc đâu, mỗi lần uống xong mạ lại cho tôi ngậm kẹo ngọt thì thích mê, sau này lớn mới biết mỗi lần uống thuốc như cực hình, tôi năm lần bảy lượt nuốt viên thuốc thì còn nguyên, nước thì hết ly này đến ly kia. Nuốt được viên thuốc thì cái bụng như cái trống đình.
Xe bon bon chạy lên nhà thờ Basilique Notre - Dame de la Garde, tối hôm qua tôi phải đọc đi đọc lại mới nhớ nổi cái tên. Nhà thờ nằm trên đỉnh đồi, nơi cao nhất của thành phố Marseille này. Chúng tôi đến đây tham quan và ngắm nhìn view của toàn thành phố. Không giống như Nhà thờ Đức bà Paris, nhà thờ được thiết kế theo phong cách Neo - Byzantine sang trọng với các vòm bằng đá cẩm thạch sáng và tối, còn có những chiếc cốc khảm mạ vàng. Chúng tôi dành ba tiếng để tham quan và chụp hình. Sau đó tiếp tục đi đến cảng Viex. Bảo Khánh đưa tôi đi dạo và tìm những món hầm hải sản được cho là món đặc sản của Marseille. Món ăn ở đây hương vị vừa lạ vừa khó nói như thế nào đấy, nó có một thứ gì đó rất đặc trưng. Người dân ở đây họ kéo cá và bày bán trực tiếp cho khách du lịch, chúng tôi mua một số và nhờ người chế biến tại chỗ, vừa được nghe gió biển rít, vừa được thưởng thức món ăn mới bắt lên, một chuyến đi thật thú vị không còn gì bằng.
Vậy là chúng tôi cũng sắp hết hai tuần trăng mật, chín giờ tối nay chúng tôi bay về Việt Nam. Tôi chẳng muốn chút nào, nhưng mà ở nhà có lẽ tình hình công ty không ổn cho lắm, thấy ông chồng tôi phải mở lap lên họp liên tục, ngoài những giờ đi chơi của chúng tôi, anh tranh thủ làm việc. Tôi cũng không dám mè nheo đòi đi đây đi đó, anh đưa tôi đi đâu thì tôi đi đó vậy. Vốn dĩ tôi cũng chẳng giúp được gì cho anh. Sáng nay Bảo Khánh bắt tôi dậy thật sớm, anh sẽ đưa tôi đến một nơi đảm bảo tôi rất thích, từ lúc đó trong lòng tôi hồi hộp, gặng hỏi mãi nhưng anh nhất quyết không nói, anh kêu tôi cứ ngồi yên ngắm cảnh khi tàu đang chạy đi, còn anh thì tranh thủ phản hồi email cho đối tác. Một tiếng sau, khi tàu thông báo trạm đến tiếp theo là Provence. Bảo Khánh kéo tôi xuống trạm. Tôi chưa từng thấy được một nơi đẹp như vậy, trước mặt tôi là những cánh đồng màu tím dài bất tận, tôi hay lấy những bức ảnh hoa oải hương về làm hình nền điện thoại vì cứ nhìn nó làm tâm hồn tôi thoải mái vô cùng. Bây giờ, hình ảnh đó là thật. Một bức tranh màu tím bạt ngàn, tôi - một cô gái mặc váy trắng đang len lỏi từng luống oải hương. Từng luống oải hương đều tăm tấp, song song nhau, chen lẫn một vài bông hoa hướng dương dưới ánh nắng mặt trời, tôi chẳng muốn dứt ra khỏi bức tranh này chút nào cả. Bảo Khánh cùng tôi nằm dài ngắm mây trời lãng đãng trôi, anh điều khiển con flycam, nó bay càng xa càng xa, chúng tôi nhỏ dần và chỉ còn một cánh đồng oải hương bất tận. Tay anh đan lấy tay tôi. Tôi ước thời gian có thể dừng lại, chúng tôi chỉ nằm ở đó, nghe tiếng vo ve của những con ong đang làm việc tất bật và không làm gì cả mà không bao giờ biết chán.
- Này, còn lâu lắm mới đến nhà đấy, em không định ngủ một chút sao? 
- Em không muốn ngủ, em muốn nhìn nước Pháp một lần nữa, em muốn tạm biệt những nơi mình đã đi qua.
- Đồ ngốc. Trời tối thui em cũng thấy được gì đâu, hai tuần cũng chưa đủ cho em á? Lần sau anh sẽ dành thời gian nhiều hơn nữa cho em, đưa em đi những nơi khác. Còn rất nhiều nơi đẹp mà, anh sẽ đưa em đi. Em ngủ đi, đừng ngồi đó viết nhật kí nữa. Hình ảnh anh chụp đầy ở máy ảnh, về nhà mặc sức mà xem lại.
- Em biết rồi mà chồng. Xíu nữa em ngủ, chồng ngủ đi nha.
Tôi kéo cái bịch mắt của anh lên. Ngoài cửa sổ máy bay chỉ còn một màu đen như ông chồng tôi nói, tôi viết nốt cho xong ngày hôm nay rồi dán mấy bức ảnh được chụp ở cánh đồng oải hương vào cuốn nhật kí của mình. Tạm biệt nước Pháp lãng mạn, hẹn gặp cậu ở một ngày gần nhất nhé. Tụi tớ phải về đây. 

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 5



Langri-la, Paris 
Sau khi từ Pont des Arts về khách sạn Langri-la đã được Bảo Khánh đặt trước đó để nghỉ ngơi cho những hành trình tiếp theo ở thủ đô ánh sáng này. Dù cả ngày đi nhiều có hơi mệt mỏi nhưng chỉ cần nghĩ tới những nơi mình sắp phải đến, có cô vợ trẻ yêu đời tủm tỉm cười rồi nhìn ông chồng đang ôm mình say giấc. Cô vẽ ra những khung cảnh lãng mạn có hoa, có biển và có ông chồng đáng ghét. 
Chi Lan dậy rất sớm để ngắm bình minh từ view khách sạn, tầm sáu giờ hơn bên này ông Mặt Trời đã dậy đi ăn sáng còn ông chồng cô vẫn ngủ ngon lành, chắc hôm qua ngồi tàu hơi nhiều, nghĩ cũng tội, mọi việc anh đều chu đáo, chả bù cho cô vô dụng đã đành còn nhõng nhẽo. Có cô gái đang suy tư thở dài thì chợt giật mình bị bàn tay vạm vỡ ôm chặt.
- Sao mới sáng mà em đã thở dài? Ở bên cạnh anh không thoải mái hả?
- Không ... Không phải. Em chỉ đang suy nghĩ mấy chuyện linh tinh á mà. Anh đi rửa mặt đi mình xuống ăn sáng. Hôm nay chúng ta sẽ đến Nhà thờ Đức bà Paris, sau đó chúng ta sẽ đến Khải Hoàn Môn, tiếp đến thì... ưm...
Bị cắn yêu vào đôi môi hồng hào sáng sớm, cô chợt rùng mình. Anh cười khẩy bảo là thưởng cho cô vì quá thuộc bài. Mà cũng đúng, cô nhớ từng nơi sắp đến không lộn vào đâu được. 
Bảo Khánh rất biết cách chăm sóc người khác, anh lấy một ổ bánh mì Baguette và một ly chocolate nóng cho cô, còn anh uống một tách cà phê kiểu Pháp. Sau khi ăn xong anh còn mua thêm một số bánh macaron, bánh sừng bò để cô có đói thì ăn trong lúc đợi tàu. Có lẽ, cuộc đời này cô chỉ cần ở bên cạnh chồng mình thì chẳng cần sợ đói. 

Nhà thờ Đức bà Paris 
Trước mặt họ là một công trình đồ sộ, những hình ảnh này cô chỉ thấy qua báo chí, tivi cũng chưa một lần dám chắc có thể được đến đây xếp hàng vào trong tham quan, tay cô hơi run vì hồi hộp, nắm chặt lấy tay Bảo Khánh, người đàn ông có bàn tay nóng, ấm áp thật. Biết cô vợ mình đang nôn theo kiểu trẻ con được đi chơi. Anh xoa đầu rồi thủ thỉ:
- Em thấy sao? 
- Thích hơn xem trên du-tu-be nhiều anh ạ. Anh đến đây bao giờ chưa? Có hồi hộp giống em không?
- Lần này là lần thứ hai anh đến đây rồi. Trước kia anh đến đây với bạn khi còn đi du học. Anh không có trẻ con như em đâu. Đi vào thôi.
Cô có trẻ con á? Không hiểu được suy nghĩ của người lớn các người luôn đấy. Mọi người xếp thành hai hàng rất dài để vào trong, ngày thường khách du lịch đến tham quan đông không kém gì ngày cuối tuần và ngày lễ, mãi hai mươi phút sau cả hai mới vào được. 
- Em có biết tác giả Victor Hugo không?
- Em có biết chút chút.
- Ông ấy viết cuốn tiểu thuyết Notre - Dame de Paris về Nhà thờ Đức bà này. Hầu như trong đó ông thể hiện hết những kiến trúc và lịch sử của Nhà thờ. 
- Vậy á.
Cô đi xung quanh và ngắm nhìn kiến trúc theo lối Gothic độc đáo. Đúng như trong phim, vừa cổ kính vừa lãng mạn nên thơ. Cửa kính hình hoa hồng với màu sắc kì ảo cùng với những họa tiết đầy mê hoặc.
- Ngày xưa nơi này là một hòn đảo, từng là thành phố Gallo - Roman được gọi là Lutetia. Có thể Nhà thờ đã được xây trên tàn tích của một ngôi đền.
- Thật á?
- Theo như anh biết là vậy.
Cô vừa quan sát vừa lắng nghe anh truyền đạt lại những gì anh biết. Dừng trước một bức tượng đá vôi có hình dạng kỳ quặc: 
- Theo tâm linh thì chúng được dùng để làm vật bảo vệ cho Nhà thờ khỏi những điều xấu xa, nhưng theo thực tế thì chúng dùng làm máng xối phun nước khi trời mưa. Em thấy hay không?
- Sao anh gì cũng biết vậy?
- Đồ ngốc, muốn biết thì biết thôi. Chúng ta đi xem một vòng rồi anh mua vé lên đỉnh ngắm tháp chuông.
Cô gật đầu đồng ý, Bảo Khánh không được danh hiệu người chồng của năm thì chắc chắn không ai được. 
- Bậc thứ 385 cố lên sắp đến rồi... Phù. Phù. Để lên được đỉnh tháp phải leo 387 bậc thang. Nghe có vẻ hơi mệt. Bảo Khánh bảo ở chỗ họ đứng có một quả chuông lớn nhất tên là Emmanuel, còn những quả chuông nhỏ hơn được đặt ở phía Bắc tòa tháp. Mỗi tiếng chuông đều có một âm vang rất riêng, thú vị thật. Nhìn anh nghiêng người ngắm nhìn từng đường nét kiến trúc cổ kính xong lại thao thao bất tuyệt cho cô nghe, đúng mọi thứ ở đây trên cả hoàn hảo, nhưng điểm nhấn trong mắt cô vẫn là ông chồng cao to vạm vỡ trước mặt. Chắc chỉ có mình cô bị nghiện chồng. Chi Lan mở balo lấy con máy ảnh ra làm nhiệm vụ, cô nắm lấy tay Bảo Khánh và hôn vào chiếc nhẫn cưới. 
- Em lại viết gì đấy.
Pour toujours ensemble tout au long de la vie
Anh bật cười hỏi đểu.
- Em học đâu ra mấy câu thế này vậy hả?
- Em học để đi thả thính đấy chồng ạ. - Biết cô đang đá đểu lại mình nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu. 
- Cũng lâu rồi anh chưa phạt em thì phải.
- Gì chứ, khoan đã... ưm ưm.. 
Chưa kịp nói dứt câu, anh đã lướt nhẹ lên đôi môi đỏ mộng đang chờ bị phạt. Một nụ hôn dưới sự chứng giám của những vị thần.
Họ quyết định bắt xe buýt vừa ngắm cảnh vừa để đôi chân được nghỉ ngơi để tiếp tục cho điểm đến tiếp theo.

Đại lộ Champs - Elysées 
Trước khi đến Khải Hoàn Môn, cả hai chọn cách đi bộ đến đó tầm khoảng 2km, đại lộ Champs - Elysées là đại lộ đẹp nhất Thế giới, đúng như cái tên của nó, hai bên đường là những cửa hàng thời trang cao cấp Châu Âu, những thương hiệu nổi tiếng, nhà hàng, quán ăn sang trọng với những dãy nhà kiến trúc cổ kính, xung quanh là những công viên phủ kín cây xanh. Bảo Khánh dẫn cô vào một cửa hàng đồng hồ thiết kế, vô số mẫu mã được làm theo yêu cầu của khách. Anh chọn một chiếc đồng hồ mặt kính thay đổi theo thời tiết và tâm trạng, đúng là đẳng cấp của Châu Âu không chê vào đâu được. 
- Sao lại khắc tên em đấy? Em đeo tên của em á? Không hợp lý chút nào.
Cô xịu mặt không đồng ý khi chỉ khắc mỗi tên cô vào chiếc đồng hồ anh tặng. Bảo Khánh bảo cô ngốc. Anh cũng lấy một chiếc y vậy, nhưng khắc một dòng chữ khác. Je t'aime. 
- Nó có nghĩa là gì hở anh? - Cô châu mày nhìn hai chiếc đồng hồ, không biết ý nghĩa của nó. Anh cười, rồi kéo cô đi. Vẫn là cái tính tò mò muôn đời không bỏ được. Cô lấy điện thoại mở từ điển ra dịch ngay.
- Je t'aime là ... a đây rồi. Anh yêu em. Gì cơ?
Cô xúc động nhìn người trước mặt đang mím môi cười cô, bảo cô khóc xấu, bảo cô trẻ con có vậy cũng mít ướt, thế có xấu hổ không chứ. Anh sau một hồi trêu cô thì hôn vào đôi mắt đang dỗi hờn đó. Cô được thử rất nhiều món ăn theo kiểu Tây, mua nhiều quà lưu niệm đem về tặng mọi người, muốn đem cả Paris về quá. Họ đến Khải Hoàn Môn khi trời sắp chuyển vàng, khung cảnh bắt đầu thơ mộng hơn, có cô gái đang say sưa mơ mộng mình là công chúa thì khoảnh khắc đó đã được lọt vào máy ảnh của chàng trai trẻ kia. Bảo Khánh định sẽ đi thang máy lên tầng cao nhất vì sợ vợ mình đã leo bộ lên tháp chuông mệt thêm phần đi bộ từ đại lộ Champs Elysées đến đây, nhưng Chi Lan lại muốn đi lộ cho lãng mạn. Vậy là cả hai quyết định leo bộ 284 bậc thang. Hoàng hôn lúc này chuyển hẳn sang một màu vàng, anh vội lấy máy ra quay lại khoảnh khắc đó. Xa xa là tháp Eiffel hùng vĩ và gần thật gần là cô gái nhỏ bé trong lòng anh. Bảo Khánh đến bên ôm từ sau eo cô thủ thỉ.
- Có lạnh lắm không?
- Em không lạnh. Em có anh rồi. Anh biết cảm giác của em bây giờ sao không? Nó lâng lâng khó nói lắm. Mà em nói thật luôn á, anh muốn nghe không?
- Có chứ, anh muốn nghe, bà xã nói anh nghe đi. 
Nói đoạn anh cắn nhẹ vào mép tai cô.
- Em thương anh nhiều lắm á. Trước đây, em nghĩ là mình sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, không hề có anh. Vậy mà... bây giờ em đứng đây ngắm hoàng hôn cùng anh. Cuộc đời này đúng thật là nhiều bất ngờ, không ai trong chúng ta biết được ngày mai.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi.
- Ơ... Anh nói sao? Tụt quần xin lỗi em á? 
Đang đoạn lãng mạn thì gió mạnh phớt qua, Chi Lan nghe không rõ hỏi lại, cả hai bật cười ha hả làm mọi người phải khựng lại nhìn. Một buổi chiều hoàng hôn thật đẹp. Chỉ cần một người muốn giữ, một người tha thiết muốn ở lại, thì chẳng bao giờ có rời xa.

Sau khi chờ ăn tối ở Quai Saint - Bernard, Chi Lan lật từng bức ảnh được ép ngay ngắn trong cuốn album con thỏ hồng được mua lúc chiều trên Khải Hoàn Môn, cô ghi chú rất rõ ngày giờ sau mỗi bức ảnh để sau này nhìn lại còn nhớ. Cảng Quai Saint - Bernard là một cảng rất nổi tiếng nằm phía sau Nhà thờ Đức bà Paris, mọi người thích ra đây ăn tối và ngắm đường phố về đêm, văn hóa của người địa phương ở đây rất thanh lịch, không ồn ào mặc dù lúc nào cũng nhộn nhịp nha. Hôm nay ở đây có lễ hội khiêu vũ nên mọi người tập trung đông dần. Khi tiếng nhạc du dương thì có một số cặp đôi đã khơi màn, số còn lại thì vẫn say sưa ăn tối. Bảo Khánh nhà cô đi một vòng đã mua đầy một bàn ăn, nhiều đến nổi năm người ăn vẫn không hết. 
- Cua nằm dưới đáy nồi, tôm ướp muối Ai Cập, hàu mụp tắm sữa tươi, ốc sên cuộn mình ngủ đông, mực phơi nắng trên bếp than hồng, còn đây là con gì bị khét lẹt rồi Bảo Khánh?
- Là vẹm đen. Chứ không phải khét lẹt đâu thưa quý cô.
- Đây là nước ép gì anh nhỉ?
- Là rượu táo thưa quý cô.
Anh mua về một chảo hải sản trên lửa hồng có đủ loại mà Chi Lan có thể nghĩ ra được từng tên độc và lạ như vậy. Đúng bái phục. Cô bóc bỏ vỏ tôm đút anh khiến cho cậu trai trẻ hạnh phúc cứ tủm tỉm cười suốt. Họ ăn tối xong cũng tầm hơn tám giờ. Lúc này mọi người đã bắt đầu khiêu vũ đông hơn, đây chắc chắn là lần đầu tiên của cô và anh cũng vậy. Ban đầu mỗi người một nhịp và nhạc một nhịp, dăm ba phút lại đạp chân nhau, chốc lát lại phải ngó xuống chân. Tầm phải mất mười phút sau mới có thể quen nhịp, cả hai cũng theo kịp mọi người.
- Em sẽ không bao giờ quên được giây phút này. Cùng anh ăn tối, cùng anh du dương theo từng điệu nhạc. Sau này em có già đi trước, anh cũng phải nhớ chúng ta từng ở cạnh nhau như thế này nhé. 
- Đồ ngốc của anh, chúng ta sẽ cùng già đi. 

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 4

 


Ở một phòng nào đó có một cô gái đang đợi sẵn, cô nhâm nhi ly rượu trên tay cười nham hiểm. Cô ta chắc chắn anh sẽ tới. Đúng thật. Chưa đầy năm phút anh ta đã có mặt. Họ nhìn nhau một hận một khiêu khích. 

- Sau ngần ấy năm cô vẫn không hề thay đổi, ngang ngược. Cô muốn gì thì nói, nhưng cô đụng tới vợ tôi dù một sợi tóc tôi cũng không tha cho cô. 

- Bảo Khánh anh đúng là người chồng thật tuyệt vời đấy, em hận mình sau trước đây lại có thể bỏ anh.

- Im đi. Cuối cùng thì cô muốn cái gì, cô đã làm gì vợ tôi?

- Anh bình tĩnh nào, em đã làm gì vợ cưng của anh đâu. Chỉ cho cô ấy một viên thuốc ngủ cực nhẹ ngủ một giấc là tỉnh dậy ngay thôi mà. Anh không cần phải lo quá. Em đâu độc ác như anh nghĩ.

Cô ta nhếch môi, cầm ly rượu tiến tới gần người đàn ông đứng trước mặt. 

- Tại sao phải làm vậy? Chúng ta còn gì để nói sao? - Giọng nói đầy khinh bỉ của hắn, chẳng muốn đáp trả người đàn bà đứng đó.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc:

- Em chỉ muốn có không gian riêng để gặp anh thôi. Chứ chẳng có ý gì hại đến cô ta. Anh luôn nghĩ xấu cho em đấy. 

- Đủ rồi. Cô muốn gì thì nói, tôi chẳng có nhiều thời gian dành cho cô đâu. Mà tôi nghĩ người như cô cũng chẳng nói ra được gì hay ho. - Nói đoạn hắn bỏ đi ra khỏi đó.

- Còn chứ, còn nhiều nữa là khác. Anh quên là chúng ta đã từng có những ngày tháng thật hạnh phúc bên nhau rồi hả? Anh quên em từng là người anh yêu thương nhất rồi sao. Lúc chúng ta chia tay, em thật sự rất hối hận, em thấy mình ngu ngốc thật, lúc đó em chưa biết suy nghĩ, em chạy theo tham vọng, em chạy theo đồng tiền, chạy theo một người đàn ông không thương mình. Em có lỗi với anh.

Mặt hắn sau khi nghe những lời này càng cay cú hơn

- Nói với tôi những lời này làm gì? Cô quyết định đúng đó. Tôi rất biết ơn cô lúc đó đã ham đồng tiền bỏ lại tôi. Nếu không tôi còn phải sống trong địa ngục đến bao giờ. Tôi phải sống với một con người ghê tỏm như cô mới thật đáng sợ. 

- Anh có thể tha thứ cho lỗi lầm trong quá khứ của em có được không Bảo Khánh? - Cô năn nỉ người đàn ông đó, hắn chẳng màn quan tâm mà lạnh lùng đẩy cửa đi ra.

- Tôi đã quên từ lâu rồi. Chúng ta cũng chẳng còn gì để tôi phải tha thứ cho cô. Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc. Cô nên tránh xa cuộc sống của tôi, đừng để tôi phải thấy mặt cô thêm một lần nào nữa.

Nói xong hắn đi ra khỏi đó, căn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta với ly rượu vang trên tay. Cuộc đời này, sai lầm của cô là bỏ hắn trong lúc hắn rất yêu cô. Năm đó giá như công ty của chú Lâm không gặp khó khăn thì cô và anh cũng đã đến với nhau. Nếu như năm đó cô không phải vì quá mê đồng tiền và danh vọng, cô đã không theo một người đàn ông được mai mối sang Pháp để làm vợ ba.  Sau khi làm vợ cho ông ta được hai tháng thì cô có thai, gia đình ông ta vì muốn có cháu trai nên mới kiếm thêm vợ ba cho ông ấy. Nhưng cuộc đời này lại trớ trêu một lần nữa, cô sinh bé gái. Họ không nhận cô, cô cũng chẳng có hôn thú gì với ông chồng ấy, đợt đó sinh xong cô định sẽ về lại quê hương nhưng vì trục trặc một số giấy tờ nên cô phải ở lại làm thêm kiếm sống. Nhiều lần cô đã muốn quay về gặp anh để mong được tha thứ, mong anh có thể chấp nhận lại cô. Cô là không may mắn đẩy anh ra khỏi cô một lần, nhưng nhất định cô sẽ cảm hóa được trái tim anh quay về với cô. Nhất định là như thế.

Người đàn bà đó ực một hơi hết ly rượu, cô ta đang toan tính cho mình những kế hoạch sắp tới. 

Trong phòng, Chi Lan sau khi ngủ một giấc, cô xoay đầu vì còn mệt do ly rượu lúc nãy. Thấy chồng mình đang trầm tư nhìn ra cửa cổ, cô bước xuống giường đi nhẹ đến ôm eo anh, thấy bàn tay nhỏ xíu đang ôm lấy mình, hắn kéo chặt hơn.

- Em dậy lúc nào đấy, sao không gọi anh? Có nhức đầu lắm không?

- Em hơi hơi thôi, em uống rượu không quen, ngủ hồi nào không hay í. Anh đợi em có lâu không Hì Hì 

Cô cười cho đỡ ngại ngùng trước cái nết say rượu của mình. Anh lo lắng, khó chịu:

- Sau này không được uống bậy bạ như vậy nữa, khi nào anh cho phép em mới được uống, nha?

- Sao cơ? - Cô vẫn còn chưa định thần lại câu hỏi của chồng mình, Chắc do còn men rượu trong người nên cô nghe không rõ phải hỏi lại.

- Có hứa với anh không? 

- Nhưng sao vậy ạ? Sao phải xin phép anh, em đâu có làm gì đâu? 

- Nhưng anh muốn em hứa, ok?

- Dạ vâng, yes sir chồng.

Anh kéo vợ mình ra phía trước, ôm eo từ phía sau cô, anh đã nợ cô những năm tháng đó rất nhiều, nhất định anh sẽ cho cô hạnh phúc nhất trong quãng đời còn lại. Chỉ mong cô một đời bình an, anh chẳng cần gì nhiều. Chỉ cần ở bên cạnh cô, cả đời này là đủ rồi. 

............................................................

- Lịch trình đầu tiên trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật là Tháp Eiffel, sau đó là đến Nhà thờ Đức bà Paris, Đại lộ Champ và Khải hoàn môn, Bảo tàng Louvre, Đồi Montmatre, ... sao nhiều vậy Bảo Khánh, chúng ta làm sao đi hết? Chưa kể chúng ta còn phải tham quan thành phố Marseille xinh đẹp này nữa? - Cô đang lật cuốn lịch trình dày đặc của ông chồng đã sắp xếp sẵn đâu vào đó.

Anh đứng dậy lấy một cái áo khoác khoác vào cho cô, rồi lấy một vài vật dụng cần thiết bỏ vào balo.

- Em không phải lo, người ta đi hưởng tuần trăng mật, còn chúng ta là đi hưởng tháng trăng mật. Anh dành cho em cả đời này còn được.

- Nhưng mà công việc của anh còn đầy ra đấy, sao có thể không có trách nhiệm như vậy chứ? 

Anh ngước nhìn ánh mắt ngây ngô của vợ mình, vuốt mái tóc qua mép tai, thơm nhẹ lên trán.

- Em yên tâm, công việc anh có thể sắp xếp được, chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ.

Nói rồi anh đeo balo vào nắm tay cô đi ra đón taxi đến ga tàu. Theo lịch trình của Bảo Khánh thì họ sẽ đến Paris để thăm quan trước sau đó mới về Marseille. Marseille cách Paris khoảng 800km và họ đi ba giờ đồng hồ bằng tàu cao tốc mới tới.

Họ bắt đầu điểm tham quan đầu tiên. Tháp Eiffel...

Lần đầu tiên đặt chân đến một đất nước xinh đẹp và lãng mạn như thế này, cô càng không thể tin được có ngày cô tận mắt thấy Tháp Eiffel nổi tiếng trong truyền thuyết về những câu chuyện tình yêu. 

- Em có biết vì sao anh lại đưa em đến đây đầu tiên không? 

Nhìn người chồng của mình đang nhìn về phía ngọn tháp. Cô lắc đầu bảo không.

- Bây giờ là lúc hoàng hôn đang ngả màu, một chút nữa Tháp sẽ lên đèn lộng lẫy như một bà hoàng, chúng ta sẽ lên đó xem thành phố Paris về đêm. 

- Thích thật, em biết bên cạnh đây còn có dòng sông Seine lãng mạn, chúng ta sẽ đi thuyền ngắm cảnh về đêm. A! em nghĩ thôi đã thích quá cơ. 

Nhìn cô vợ bé bỏng đang miên man thích thú trước ý tưởng của mình, có ông chồng nào đó vội lấy máy ảnh ra chụp ngay khoảnh khắc đó. Trông cô ấy đáng yêu như đứa trẻ. 

- A! Bảo Khánh nhìn kìa, Tháp lên đèn rồi, đẹp quá, đẹp .. đẹp quá, nhìn kìa chồng ơi. Chồng ơi. Á, chồng đang chụp hình hả, chụp cho em với.

Có cô vợ nhôn nhao cả lên làm người chồng như anh cũng rối ren theo từng khoảnh khắc. 

Họ chụp thật nhiều, thật nhiều hình dưới chân tháp, sau khi lên ngắm cảnh Paris về đêm họ đi thuyền trên sông Seine ăn tối và nghe biểu diễn dương cầm của các nghệ nhân nổi tiếng.

Sau bữa tối lãng mạn trên sông đó, anh đưa cô đến một cây cầu thuộc những cây cầu nổi tiếng nhất của Paris. Pont des Arts người ta thường gọi là cầu khóa tình yêu. Đúng như cái tên của nó, có rất nhiều cặp đôi đến đây để móc những cái khóa của riêng mình để chứng minh cho tình yêu bất diệt của họ. Bảo Khánh lấy một chiếc khóa đã chuẩn bị sẵn trong balo, anh đưa cho cô. Trên đó được khắc tên của cả hai ...

- Mùng 7 tháng 10 á? Sau lại là ngày hôm nay anh nhỉ? Em tưởng là phải khắc ngày sinh của chúng ta hoặc là ngày cưới của chúng ta chứ? 

- Những ngày đó rất quan trọng với anh, nhưng ngày hôm nay có lẽ cũng quan trọng không kém. Sau này bất kể là ở đâu hay làm gì, mỗi ngày ở bên em anh đều sẽ ghi nhớ.

Cô cảm động phát khóc, choàng tay qua cổ ôm anh. 

- Sau này trước khi em già đi, chúng ta sẽ làm một chuyến như này nữa được không? Em muốn trước khi chết phải được hâm nóng tình cảm như lúc mới cưới. 

- Đồ ngốc

- Sao cơ? Chồng không chịu á. 

Có người chồng bật cười ha hả trước cô vợ đang làm nũng, hai tay anh chuyển từ dưới eo lên hai gò má của cô, bóp mạnh rồi hôn thật nồng nhiệt, ma mãnh. Chíp chíp...

- Ơ, chồng làm gì đấy?

Con máy ảnh vừa làm nhiệm vụ xong cho ra hẳn ba tấm ảnh anh đang hôn cô, xa xa là Tháp Eiffel đầy kiều hãnh như đang minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu của họ.

Sau màn khóa môi lãng mạn đó, anh nắm tay cô cùng khóa ổ khóa tình yêu vào thành cầu và cùng thảy chiếc chìa khóa ra giữa lòng sông Seine. Chi Lan hét thật to: 

- Mãi mãi cùng nhau suốt kiếp.

- Mãi mãi cùng nhau suốt kiếp.

Bảo Khánh cũng làm theo cô, cô lấy ra một cây viết trong balo và viết vào sau tấm ảnh lúc nãy.

Je ne peux pas vivre sans toi

Có ông chồng đọc xong liền bật cười vì hạnh phúc. Cảm ơn cuộc đời cho anh cô gái này, cho anh biết được sung sướng không phải ăn được món ăn mình thích mà được cảm nhận vị ngọt trên đôi môi ấy.

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2020

TIỂU LAN DI ~ CHƯƠNG 3


Một cô gái mái tóc đen dài thướt tha trên cát trắng, bên cạnh cô là một thanh niên ưu tú, gương mặt anh phúc hậu đến không có nét nào để chê vào đâu được....

Cô hớn hở đưa tay ra xa như muốn ôm trọn biển vào lòng mình, từ lần hẹn hò trên biển ngày ấy, đây cũng là lần thứ hai quay lại với biển.

Nhưng với tư cách là vợ anh, với tư cách là một người yêu đúng nghĩa, chứ không như lúc trước bị anh ép buộc, bị anh bắt cóc và còn những khúc mắt trong suy nghĩ, lúc đó cô chưa dám nghĩ mình sẽ có ngày ở bên anh, có ngày trở thành vợ anh như hôm nay, nhưng sự thật là bây giờ mọi thứ trước đây cô không dám mơ tới thì bây giờ nó đang hiện hữu và cô đang rất hạnh phúc với tình yêu này...

Bảo Khánh từ trong ghế xếp đi ra kéo tay cô, đang trong trạng thái mơ mộng về trời, về biển và về anh... Chi Lan giật bắn người, có chút hụt hẫng, định quay sang quát cho anh một trận thì bị anh mắng ngược lại.

-"Có điên không hả? Em biết trời nắng gắt lắm không? Không sợ nắng cháy da em sao? Trên người không mảnh vải lành lặng mà chạy ào ra đây? Có ai như em không?"

-"Cái gì mà không mảnh vải? Em có mặc đồ mà"

Người ta mặc cái áo dài thế này, cái quần cũng dài ngang đùi, mà lại bảo... tên này, hết thuốc chữa...

Cũng tại anh bắt cô phải mặc như vậy nếu không Chi Lan cũng mặc đồ tắm như ai rồi... đồ cô mặc cứ như đồ ngủ chứ không phải đồ bơi, vậy mà anh lại bảo cô không mặc đồ lành lặng....

Làm vợ thật khó....

Chi Lan nhăn nhó - "Em lớn rồi mà Bảo Khánh, sao anh cứ bắt em phải như thế này như thế kia vậy hả?"

-"...."

-"Anh làm gì đấy, quay sang trả lời em cái nào?"

-"..."

-"LÂM NHẬT BẢO KHÁNH"

-"Anh đâu có bị điếc. Có cần la to thế không?"

Bảo Khánh quay sang lấy cái gì đó thoa thoa lên cánh tay cho cô, cô không biết ... thật sự không biết anh đang làm gì... có chút khó chịu...

-"Anh đang làm gì thế, thoa gì lên tay em vậy hả? Nhẹ tay thôi, em đau... ui, nhột"

Giọng điệu của cô, đúng... làm anh chết cười mất.

- "Tôi đang thoa kem chống nắng cho cô đấy"

Kem chống nắng, Bảo Khánh... đúng chồng cô không thể nào tuyệt vời hơn....

Chi Lan ngẩn người ra nhìn anh chàng trước mặt hết thoa thoa cánh tay này rồi lại sang tay kia, cái cổ rồi xuống vùng bụng, đến cái chân anh cũng không tha, hình như anh không bỏ xót vùng da nào của cô cả...

Có người cảm động đến phát khóc

-"Bảo Khánh, em... em thương anh chết mất"

Anh ngước mặt lên nhìn cô, cô sướt mướt cứ như con nít, lúc trước chưa ở bên anh, cô mạnh mẽ đến thế.

Vậy mà, từ ngày cưới về cô nhõng nhẽo đến lạ, hở tí là khóc, hở tí là mít - ướt...

Làm chồng thật khó, biết đâu dỗ dành...

-"Em làm sao vậy?"

-"Em ... Em yêu anh chết mất chồng ơi... hức ... hức"

Sặc!!! Bài toán khó giải đã ra đáp án, thì ra dạo gần đây có người khóc nhiều do cảm động đây mà, đã vậy tôi sẽ cho cô khóc dài dài...

Bảo Khánh nghĩ ngợi rồi cười thầm trong bụng...

-"Đồ ngốc, tôi thừa biết, cô khỏi nói thưa cô hai"

-"Em là cô ba"

Có vậy cũng cãi lại, đúng là vợ anh, hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ như...

-"Bảo Khánh anh nghĩ gì vậy hả?"

-"Anh nghĩ gì đâu"

-"Sao anh cười.... Sao anh nhìn em... Sao anh... ưmmmmmm"

Anh lại khóa môi cô bằng một cái hôn ngọt ngào giữa cái nắng trưa gay gắt...

Đang có cảm giác hạnh phúc thì cô cảm thấy khó thở, cứ như mình sắp chết ngạt ấy... cô mở mắt ra cố nhìn thì....

Tên kia vừa hôn cô, vừa bóp mũi cô à, thật là... muốn giết chết người ta mà, Chi Lan đẩy thật mạnh anh ra một bên...

-"Tên đáng ghét nhà anh, định giết chết tôi hả?"

Chi Lan xoa xoa cái mũi mình vừa bị anh dùng hết sức bóp chặt, thiếu chút nữa là chết ngộp rồi. Đáng ghét thật.

-"Em chết gì được mà chết, người gì mà dữ quá à"

-"Mặc kệ tôi, không mượn anh lo, dữ kệ tôi"

Anh lắc đầu nhìn cô vợ bé bỏng, chẳng biết lúc nhỏ ba mẹ có đẻ thiếu tháng như anh nghĩ không mà.... Trẻ con đến thế...

Đang đoạn cô liếc sang nhìn anh, một anh người Tây nhìn thật bảnh trai à nha, nhưng nhìn từ trên xuống vẫn thua xa chồng cô, anh ta nói gì với Bảo Khánh, họ nói gì thế...

Chi Lan có hiểu một chút tiếng Pháp, nhưng nghe người bản xứ nói thật sự ... là rất khó hiểu...

Đợi họ nói xong, cô mới đến gần bên cạnh anh, hỏi han...

-"Hai người nói gì thế hả? Có liên quan tới em đúng không?"

Cô đúng là không hiểu được nhiều, nhưng may ra cũng nghe được chút chút, nghe được vài chữ, cô biết chắc chắn họ đang nói đến cô ...

-"Ai bảo em thế? Em hiểu được à?"

-"Không hiểu hết... nhưng em cũng nghe được chút chút đấy, rốt cuộc anh có nói cho em biết không"

Tính tò mò của cô từ trước đến giờ vẫn không bỏ được, cô thật sự rất muốn biết họ đã nói gì về cô...

-"Bảo Khánh... anh có nói cho em biết không thì nói một tiếng"

-"Em chẳng phải vừa bảo là em hiểu được sao?"

Anh đi một mạch ra biển, bỏ lại một cục tò mò trong đầu cô...

-"Tôi... tôi giận anh đấy, có nói không hả?"

-"Em hiểu mà, cần gì anh nói"

Bảo Khánh lại thích khích cô, ai ngờ có người chịu không nổi nhăn nhó

-"Thì tôi không hiểu đó, bây giờ anh nói chưa?"

-"Làm sao cho anh cảm động thì anh nói"

Nữa... lại giở trò mà, tức quá

Cô chạy thẳng xuống biển, đến ngay trước mặt anh, thơm vài phát lên má, lên trán...

-"Được chưa, nói đi mà"

-"Chưa đủ thành ý bà xã ơi..."

Lần này, cô đúng là phát giận thật rồi, tiến tới ôm anh thật chặt, hôn một phát lên môi, cắn thêm một phát đau điếng lên đấy...

Bảo Khánh không kịp trở tay, ngã nhào ra phía sau, cả hai chìm vào nước biển, vị ngọt của cái hôn, vị mặn của nước biển và một chút vị tanh trong máu, cô là vậy đó...

Lại làm anh yêu đến phát điên...

Cát trắng vàng trong nắng nhiều đến thế, đẹp đến thế, nhưng ai đã từng nhặt lên để xem có bao nhiêu hạt chưa?

Chắc chưa có ai làm được điều đó. Vì cát nhiều vô số, nhưng đứng một mình, một hạt cát như hạt bụi trần

Tình yêu của anh cũng vậy, anh dành cho cô một tình yêu thật to nhưng nó chỉ đẹp, chỉ thật sự là hạnh phúc khi bên anh luôn có cô, chỉ cô mới duy nhất làm anh trở thành một bãi cát rộng lớn.

Bên cô, anh mới thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Vì đơn giản, anh muốn có anh làm chỗ dựa, cô sẽ thấy bình yên hơn...

Tình yêu thật sự đẹp, khi người bên cạnh thật sự nhỏ nhoi với mọi người nhưng là cả thế giới đối với mình.

................

-"Tha cho em đi mà, em bỏ cơm mất"

Chi Lan lấy tay che đi đôi môi đang ê ẩm.

-"Không tha, lúc nãy ai cắn anh thế này? Lúc nãy ai dám hành hun anh?"

Tay anh ôm chặt cô sát vào mặt mình

-"Em... em làm theo lời anh thôi mà, nhưng mà anh còn nợ em một câu trả lời đó"

-"Em thật sự muốn biết?"

Cô gật đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn năn nỉ anh nói ra đi mà, cô thật sự khó chịu muốn điên rồi nè...

-"Chắc không? Em không hối hận khi muốn biết đúng không"

Lại thêm một cái gật đầu thật mạnh, thật sự cô rất muốn biết mà...

-"Thật ra thì.... Anh ta bảo nhìn em giống con heo con quá à"

-"Cái gì? Anh ta dám... anh ta là ai mà dám nói em thế hả? Em đâu có mập lắm đâu mà... em... thế anh bảo sao?"

Anh vuốt nhẹ mái tóc cô rồi thủ thỉ bên tai...

-"Anh bảo, anh không thấy như vậy...."

Cô mỉm cười hài lòng rồi hỏi tiếp

-"Thế anh nói gì nữa? Anh có khen em đẹp không?"

-"Anh nói, cô ấy thường khi nhìn chẳng khác gì con tê tê ấy chứ, nhưng may ra ở bên cạnh tôi cô ấy đỡ hơn nhiều. "

-"Tôi hận không giết chết được anh đấy Bảo Khánh"

Chi Lan đánh thùm thụp vào vai anh, từng làn nước được tạt vào mặt nhau, anh thỉnh thoảng kéo tay cô ôm thật chặt vào người mình, còn cô vì giận dõi mà chẳng thèm quay sang nhìn anh lấy một cái, vậy là có người lợi dụng giả vờ năn nỉ rồi tự ý thơm vào mặt người kia....

Nắng cháy da vậy mà có hai người yêu nhau, họ đùa giỡn dưới từng đợt sóng, từng vờn sóng lượn qua, thật đẹp...

Người con trai kia, chưa một lần buông tay cô ra, vì anh sợ sóng lượn mạnh sẽ làm cô ngã nhào....

Người con gái kia, chưa một lần cảm thấy mình sợ bất kì điều gì, kể cả sóng biển thật mạnh, vì cô luôn có anh, có bàn tay anh giữ thật chặt...

...........

Vài phút trước...

-"Xin lỗi, tôi hỏi một chút được không"

Một người Tây đến bên hỏi anh

-"Vâng, anh cứ hỏi"

-"Cô gái đó là vợ anh sao? Cô ấy thật sự rất đáng yêu"

-"Là vợ tôi, không hẳn đáng yêu như anh thấy đâu"

Ông người Tây đấy có một chút ngạc nhiên trước câu trả lời của anh

-"Sao?"

-"Cô ấy với tôi, thật sự mà nói ngốc lắm, tính khí thì trẻ con, ở bên cạnh cô ấy tôi sợ mình thật nhỏ bé không đủ khả năng để che chở cho cô ấy, cô ấy với tôi mà nói, thật sự rất quan trọng"

-"Anh thật tốt, có được một người con gái thật tuyệt vời, mà cả anh cũng thật tuyệt vời đấy chứ"

-"Cảm ơn anh, tôi không hẳn là người tuyệt vời như vậy đâu"

-"Nhưng với cô ấy thì anh có thể"

Đúng... anh người Tây này nói đúng, với cô, anh có thể trở thành mọi thể loại, kể cả thật độc ác hay cũng có thể nói trở thành một thiên thần bảo vệ hay một con ác quỷ bất kỳ lúc nào cũng nên...

...............

-"Em ăn gì? Gọi món đi"

Bảo Khánh đẩy cái menu về phía cô, hôm nay có gì đó lạ, trong người cô hơi khó chịu, chẳng muốn ăn, chỉ hơi buồn buồn nơi dạ dày...

-"Em không muốn ăn, em không thấy đói, bụng em khó chịu lắm"

-"Sao lại như vậy? Chiều giờ em có ăn bậy gì không? Mà không đúng... thức ăn em ăn đều do anh chọn mà, làm gì có chuyện ăn bậy ở đây... Bà xã em không sao chứ?"

Bảo Khánh lo lắng

-"Chắc do bao tử em không thích hợp với mấy món ăn ở đây, em không sao, anh đừng lo mà"

-"Em chắc là không sao không? Anh đưa em đi khám bác sĩ"

Anh đến bên cạnh đỡ cô đứng dậy

-"Không... không đi bác sĩ, em không sao đâu"

-"Em đã mấy tuổi rồi mà còn sợ đi khám bác sĩ hả? Anh đưa em đi, anh không yên tâm"

Anh nhất định muốn đưa cô đi khám bác sĩ, nhưng cô nhất quyết chóng đối

Đã đến lúc Bảo Khánh bực dọc, anh muốn nổi điên với cô, một phần giận cô vì không nghe lời anh, một phần giận cô vì không lo cho sức khỏe của mình, anh mắng:

-"Em không muốn anh điên lên thì nghe lời anh, còn không... không anh mặc kệ em đấy"

Rõ chán mà... anh bảo anh mặc kệ đấy, nhưng thật ra thì đang lo cho người ta mà, chồng ngốc... em phải làm sao? Thương anh tất cả đối với em ... vẫn chưa đủ để nói hết anh à...

-"Có nghe anh nói không mà ngẩn người ra vậy?"

Cũng may là em có anh, cũng may là anh thương em... em là người hạnh phúc nhất... đúng không Bảo Khánh?

-"CHI LAN, CÔ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG?"

-"Dạ? ... Dạ có... Dạ có em đây?"

-"Tôi điên mất, không nói nhiều, đi theo tôi đến gặp bác sĩ"

-"Không... em không đi"

Chi Lan mè nheo đến ôm chặt lấy anh, chặt đến mức không cho người kia thở nổi, cô thủ thỉ...

-"Bảo Khánh..."

-"Hử? Sao vợ?"

-"Anh là bác sĩ của em đó"

Anh bật cười, vòng tay ra sau lưng Chi Lan, anh xoa xoa rồi bảo:

-"Đồ ngốc, anh là bác sĩ trong lòng em, anh chỉ chữa được bệnh ở trái tim em thôi, còn ở dạ dày thì anh..."

-"Tim với dạ dày là ... hàng xóm của nhau mà.."

Cô nhanh nhẹn hớt lời anh

Tiếng vợ anh cứ như một đứa trẻ lên ba, thế đấy bảo ai mà không yêu được chứ...

-"Được rồi, thì chúng là hàng xóm với nhau, vậy tim anh với tim em là gì của nhau?"

Anh ngước nhìn bà xã mình đang ngẫm nghĩ nghĩ ra câu trả lời...

Vợ anh – Chi Lan, cô ấy thật ngây thơ... đôi lúc nghĩ, cô đã từng đau khổ như thế nào để tạo ra một cái vỏ bọc mạnh mẽ trong thời gian vừa qua... Anh sai... Anh có lỗi. Anh là người yêu không tốt, nhưng nhất định anh sẽ là người chồng thật tốt... để bảo vệ cô, để cho cô hạnh phúc...

-"Bảo Khánh, em nghĩ ra rồi, tim anh với tim em là tim của chúng ta, là hai quả tim vàng"

Hả? anh bị cô làm cho ngớ ngẩn ra luôn đấy, vậy mà cô cũng nghĩ ra...

Vợ anh... đúng... làm anh yêu chết mất.

-"Vợ ngốc à, anh cũng ngốc theo em mất"

-"Em có ngốc sao?"

-"Không... Em không có ngốc, bây giờ thì đi theo anh đến gặp bác sĩ được chưa? Nghe anh một lần này thôi mà"

-"Em ... không"

Ngay lúc đó, một anh nhân viên đi ra cắt đứt cuộc trò chuyện của họ...

Trên tay anh ta bê một cái khay đựng hai ly rượu vang, anh ta bảo:

-"Chúng tôi có chương trình cặp đôi hạnh phúc trong ngày hôm nay, anh chị đã may mắn nhận được phần thưởng đó ạ, chúc mừng anh chị"

Nói rồi anh ta đưa hai ly rượu cho họ, Chi Lan và Bảo Khánh chưa hết bất ngờ với cái chương trình kì quái của nhà hàng thì mọi người gần đó, vỗ tay thật nồng nhiệt chúc mừng họ...

Lần trước là chương trình của khách sạn, giờ đến nhà hàng này? Có gì đó không ổn thì phải? Sao lại có sự trùng hợp đến như vậy được chứ...

Chi Lan đang đơ người suy nghĩ thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang hỏi anh

-"Bảo Khánh anh ta nói tiếng Việt hả?"

-"Đồ ngốc, vậy cũng hỏi anh, anh ta nói tiếng Pháp làm sao em hiểu được mà hỏi"

-"Anh... lúc nào cũng nói người ta như vậy, lần này về nước em đi học tiếng Pháp cho anh xem"

-"Merci" 

-"Anh..."

Chi Lan hậm hực ực một hơi hết ly rượu cầm trên tay, Bảo Khánh chỉ cười rồi xoa xoa đầu cô

Họ về phòng khách sạn, sau khi uống hết ly rượu đó đầu cô cứ xoay xoay, mắt thì cứ nhíu lại, chỉ muốn ngủ ngay sau đó

Chưa kịp vào đến phòng, cô đã ngủ ngay trên vai anh...

Bế cô vợ ngốc đặt lên giường, nhìn cô say rượu... anh chỉ muốn nuốt trọn con thỏ con kia ngay...

Hôn nhẹ lên cánh môi đỏ hồng kia, anh mỉm cười với cái suy nghĩ của mình...

Đoạn, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh là cuộc gọi đến với một số không có tên, anh có thắc mắc nhưng vẫn nhấc lên nghe..

-"..."

-"Là cô sao? Gọi cho tôi để làm gì? Mà tôi và cô làm gì có chuyện để nói. Tôi cũng chẳng quen biết gì cô"

<Đừng vậy chứ Bảo Khánh, chúng ta còn nhiều chuyện để nói nữa là khác, dù sao trước đây chúng ta cũng đã từng...là bạn rất thân>

-"Đừng bao giờ nhắc hai chữ đã từng với tôi"


-"Nực cười"


-"Cô nghĩ cô là ai? Cô chắc là tôi sẽ nghe lời cô sao? Ngu ngốc"

Nói xong anh tắt máy ngay sau đó.

Con ả trơ trẻn đó chẳng biết lại giở trò gì...

Tít... tít...

Tiếng chuông báo tin nhắn, anh mở hộp thư đến ra..

Bây giờ thì sắc mặt anh từ giận đỏ như trái ớt đã chuyển sang tím mét...

Người anh lấm tấm mồ hôi... tay cung thành nấm đấm...


Cái quái? Cô ta dám làm gì Chi Lan chứ?

Không thể nào, do cô ấy say rượu thôi...

-"Chi Lan, em à"

-"..."

Cô vẫn im lặng nằm đó, nhịp thở vẫn còn đều mà...

-"Tỉnh dậy anh nói cái này... Chi Lan"

-"..."

-"CHI LAN"

Anh lắc mạnh cô, gọi tên cô thật to nhưng Chi Lan vẫn không tỉnh dậy...

Trong lòng anh bây giờ như ngồi trên đống lửa, nhất định là ly rượu đó có vấn đề..

Ngay lập tức anh ra khỏi phòng đến chỗ cô ta...

Nếu như Chi Lan có chuyện gì, tôi thà chết cũng sẽ giết chết cô... Người phụ nữ độc ác.

Yêu yêu... hận hận đời muôn thuở

Hận hận... yêu yêu một kiếp tình

Ai tránh được chuyện đời, tình người, lòng người, thù hận?!