Chớp một cái mùa hè năm nay đã qua...
Khi nhìn về những ngày cuối tháng tám, tôi chợt nhận ra mình đã bước qua mấy mùa hè như thế này rồi. Hè ư? Lâu rồi cũng chẳng còn nhớ đến từ này khi cứ vùi mình vào công việc, bon chen vào cuộc sống mưu sinh. Quên mất chúng ta cũng từng trải qua những cái nắng chói chang đứng dưới gốc phượng, quên mất chúng ta cũng đã từng đội mưa đi bắt chang chang, quên mất, ... và.
Những ngày cuối tháng tám năm nay, tôi lang thang một mình trên con đường quen thuộc đầy người nhưng chẳng biết đi đâu, có nơi nào dành cho người cô đơn không? Tìm một chốn bình yên giữa bão lòng, nơi đó là ở đâu tôi cũng chẳng biết nữa, có lẽ nó còn chẳng có trên bản đồ.
Tôi từng hỏi, những ngày như thế này người cô đơn các cậu thường đi đâu nhỉ?
Bầu trời ấy trong xanh thế, trong mắt tôi nó cứ ảm đạm kiểu gì cũng chẳng rõ. Dù trong lòng tôi có thế nào thì vạn vật vẫn theo nhịp sống của nó - không thay đổi. Tôi ước như mình có thể là đám mây trắng kia, cứ lửng lờ trôi một cách vô định, mặc cho gió cuốn đi, có phải tốt hơn không?
Có những ngày bình thường đến lạ, lúc ấy tôi cũng không biết được rằng sẽ có những ngày con người ta trở nên kì lạ như thế này.
Những ngày cuối tháng tám năm ấy, tôi cùng cậu đi trên đoạn đường này, sẽ cùng nhau đi qua mùa hè những năm sau nữa. Cùng nhau vượt qua khó khăn cuộc đời, cùng nhau làm nên những ngày không còn tẻ nhạt...
Những ngày cuối tháng tám, tôi lại phải đi tìm cho mình một chốn bình yên.
Sài Gòn, 31/08/2020

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét