Thứ Ba, 30 tháng 11, 2021

CHƯƠNG 5: THANH XUÂN NHƯ TÁCH TRÀ ĐẮNG

 

Buổi chiều thứ tư, chuyên Anh.

Lúc sáng, Nhược Vy lại nghỉ vì tối hôm qua làm ra một vị bánh mới, sáng ra đau bụng chẳng đi nổi. Cô bỏ bốn tiết Sinh Học của mợ Giang, nghe Thanh Thanh nhắn tin báo cáo cô đã bị điểm âm trong môn này còn bị chép bài phạt năm trăm lần, nghe mà chẳng muốn đi học nữa, cô thiết nghĩ sau này những thứ mình học làm gì có áp dụng vào thực tế mà phải để bọn cô nhồi nhét vào đầu nhiều như vậy.

Buổi chiều lên lớp, giờ Anh là phải học lớp bộ môn, tuy là cũng chưa tới mức quá trễ nhưng nhìn xung quanh mọi người đã vào vị trí hết rồi, còn mỗi một chỗ trống, tiếc là người bên cạnh không ai khác, chính là cái tên vừa nhìn đã ghét nay lại càng ghét hơn. Sao cuộc đời của Nhược Vy tăm tối đến thế không biết, ngay cả Dư Thanh Thanh cũng phản bội mình.

- Nhược Vy, cậu ngồi đây nè. – Thanh Thanh chỉ tay vào chỗ cạnh Nhất Minh.

- Sao cậu không giữ chỗ cho mình?

Nhược Vy giận chẳng muốn nói, từ nay chúng ta chẳng còn là bạn thân gì nữa nhé.

- Ơ, cậu được nam thần của lớp xí chỗ cho rồi còn gì.

- Cậu không biết mình bị cận sao? Còn xí với chả xí bàn cuối lớp. Bạn thân với chả thân.

- Nhược Vy đừng giận mà.

Mặc cho Thanh Thanh năn nỉ, cô chẳng thèm quan tâm.

- Bị cận mà sao không đeo kính? – Người bên cạnh dựa ra sau ghế, phát ra giọng khó chịu.

Nhược Vy ngoáy tai không biết mình có đang nghe nhầm không, ánh mắt liếc đại qua bạn cùng bàn, thấy cậu ta đang nhìn mình, cô vẫn thờ ơ không trả lời.

- Này.

Cái tên này đang gọi mình?

- Dương Nhược Vy. Cậu đang nhờn với tôi hả? – Giọng Nhất Minh lúc này như một con hổ dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô. Đã vậy, bàn tay hôm qua điêu luyện trên màn hình kia hôm nay đã giật cổ cô muốn trật gân, cậu kéo Nhược Vy sát mặt mình nhướn mày, cao giọng:

- Tôi đang nói chuyện với cậu đấy? Cậu không biết tôn trọng tôi chút nào sao?

- Gì cơ? Từ nãy đến giờ cậu đã gọi tên tôi đâu. Con người thô lỗ buông cái tay thúi của cậu ra mau.

- Dương Nhược Vy cậu nghe cho rõ cậu ghét tôi bao nhiêu lần thì sau này càng phải ghét tôi thêm gấp bấy nhiêu lần.

Trần Nhất Minh không nói thêm lời nào, bỏ tay ra khỏi cổ Nhược Vy, đi thẳng lên bàn giáo viên điểm danh.

Con người này khó hiểu thật, Nhược Vy ngớ người nhìn về phía bục giảng.

Buổi đầu phụ đạo cũng chưa có kiến thức gì mới, cô giáo cho bọn nó một chủ đề rồi bắt cặp nói chuyện với nhau theo thì tương lai. Đã là bạn cùng bàn thì kiểu gì cũng phải dính lấy nhau, Nhược Vy và Nhất Minh là một cặp, trong lòng không chút dễ chịu gì. Cô chống tay lên cằm mặt kệ người bên cạnh muốn làm gì thì làm.

Trần Nhất Minh khẽ cười giễu, thái độ bất cần của Nhược Vy cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, hơn nữa có bạn cùng bàn là cô lại bớt phiền, không nói nhiều không tò mò như những người bạn nữ khác, tuy nhiên hơi lạnh lùng ít nói, chanh chua lại còn đanh đá, có ma nào nó thích.

Có điều, Trần Nhất Minh có cay cú trong lòng nhưng cậu vẫn đưa bài giảng ở lớp lúc sáng cho Nhược Vy.

- Cầm lấy về chép lại.

Nhược Vy đưa mắt nhìn sang cuốn vở trên bàn, cô lật từng trang bên trong, chữ nào ra chữ nấy đều như chữ con gái vậy. Hóa ra, cậu bạn cùng bàn này cũng được việc đấy. Nhược Vy gật đầu cảm ơn rồi cất vào ba lô mình.

Sau một tiết tự thực hành với nhau, cô giáo chỉ đích danh cặp của Nhược Vy và Nhất Minh lên thị phạm cho cả lớp. Trời, không tin được họ có ôn chữ nào đâu. Lúc chuẩn bị bắt đầu thì Nhất Minh đá mắt cô bảo nói về chủ đề lên Đại Học. Vậy đấy, người tung người hứng nhưng rất nhịp nhàng, ăn ý nha.

Dường như trong lớp thường sẽ chia thành hai nhóm, một nhóm là học và học không có chơi, nhóm còn lại là chơi nhiều hơn học, riêng cậu thiếu gia tiểu Trần này từ lúc chuyển đến nay Nhược Vy không biết được cậu ta thuộc nhóm nào, học cũng giỏi đấy, mà chơi cũng giỏi. Cậu ta là quái vật chăng?

Hễ tan lớp là cậu ấy được nhóm nam sinh chuyên Toán hôm trước qua rủ rê đi đánh bóng bàn, cầu lông. À, chuyên Toán từ dạo trước đã đưa hẳn chuyên Lý lên một tầm cao mới, bây giờ chỉ cần có Trần Nhất Minh đi đến đâu là tiếng vang chuyên Lý theo cùng, cũng nở mày nở mặt lắm chứ.

Cậu ấy học rất giỏi mấy môn tự nhiên, chưa có bài tập Lý nào làm khó được, thậm chí có vài bài chưa kịp đọc hết đề cậu đã có thể cho đáp án rồi. Nhưng con người này, cũng có một cái giống cô, lười. Không bao giờ thấy cậu ấy tập trung trong giờ học, vở cũng không thèm ghi chép đầy đủ, chỉ một số ý chính.

Buổi trưa hôm đó, Dư Thanh Thanh cầm cái bánh donut dâu tây đến đưa Nhược Vy. Cô thông báo mới moi được một số tin mật từ Hứa Khải Nam về nam thần.

- Tin gì? Ngày mai cậu ấy chuyển đi hả?

Dư Thanh Thanh ngoáy mũi, sao cậu không thích thần tượng của bọn tớ như vậy được chứ. - Nghe nè, cậu đừng nói là vẫn không tò mò đấy?

Quả nhiên, lần này Thanh Thanh đoán không sai, Nhược Vy rất muốn biết bí mật của cái tên vừa nhìn đã ghét. Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt cô bạn trước mặt đầy thần bí, Nhược Vy giả vờ lơ đễnh che đi sự tò mò của mình. - Cậu không nói thì thôi, mình cũng không quan tâm.

- Cậu chắc chứ, Nhược Vy?

- Chắc. – Cô lấy cái nĩa ghim mạnh vào chiếc bánh rồi đưa vào miệng, làm vẻ không quan tâm.

Dư Thanh Thanh cố ý chọc. – Cậu càng không muốn nghe, mình lại càng muốn nói.

Thật ra, ai đó chỉ chờ có bấy nhiêu thôi.

- Cậu thích Nhất Minh hả?

Sặc. Nhược Vy bị mắc nghẹn cái bánh ngay trong cổ họng, ở đâu ra cái suy nghĩ quái quỷ này vậy? Nhược Vy ho kịch liệt, uống thêm vài ngụm nước nữa mới bớt. Cô trừng mắt nhìn Dư Thanh Thanh.

- Cậu có thôi không, vớ va vớ vẩn.

- Không phải chứ, mình nói vớ va vớ vẩn sao có ai đó đỏ mặt tía tai rồi.

- Thì… chẳng phải tớ vừa bị mắc nghẹn sao.

Lúc nói đến câu này thì ánh mắt Nhược Vy liếc thẳng lên đám người đang đứng cạnh cửa gần bàn giáo viên, Trần Nhất Minh cũng đứng đó, cười cười nói nói. Con người này cho dù có đứng cạnh ai đi nữa cũng không bị lu mờ.

Nhất Minh đang nói chuyện về trận bóng đá hôm qua thì cảm thấy không thoải mái, có ai đó đang nhìn mình, cậu ngẩng đầu nhìn xuống bàn dưới, chợt hai ánh mắt họ gặp nhau.

Nhược Vy vội xoay người đi, tiếp tục câu chuyện lúc nãy.

- Mình đi vệ sinh đây.

- Khoan đã, lúc nãy mình ghẹo cậu thôi. Nghe nè, nam thần chuyển đến đây chỉ có một mình thôi. Tớ còn nghe Khải Nam nói cậu ấy còn tự thuê nhà ở Gold House, dạy học online kiếm tiền, tự học thiết kế website cho chương trình game TG Sport đang nổi tiếng nữa. Con người này sao mà thiên tài đến như vậy chứ, Nhược Vy cậu thấy tớ có xứng với nam thần không?

- Chỉ có như vậy thôi hả?

- Gì mà chỉ có hả cô nương, như vậy chưa đủ giải đáp thắc mắc cho cậu sao? Chưa đủ ngưỡng mộ á?

- Mình đã thắc mắc bao giờ?

- Dương Nhược Vy, cậu đúng là con người có trái tim băng giá mà, tới lúc có thiên thần xuất hiện cướp mất nam thần rồi thì đừng có hối hận.

- Cậu mơ đi. Tớ là ai? Tớ là Dương Nhược Vy, cóc thèm nhé.

Cuộc đời có những thứ chúng ta không lường trước được.

***

Tiết sinh hoạt, cả buổi ngoài việc ngồi vẽ bậy bạ vài con chim sẻ đang đứng trên dây điện thêm vài đóa cúc họa mi Nhược Vy cũng chẳng biết làm gì, cô nằm dài trên bàn cảm thấy buổi sinh hoạt này rất nhàm chán. Chuẩn bị dán mặt vào bàn để làm một giấc, Trần Nhất Minh từ nãy giờ thờ ơ bỗng hừ một tiếng, liếc nhìn vào vở cô. – Tên vừa nhìn đã ghét nay lại càng ghét hơn, Trần Nhất Minh.

Nhược Vy vừa nghe xong thì lập tức ngẩng đầu ngồi dậy lấy hai tay che vở. Sắc mặt của Nhất Minh chuyển từ ngạc nhiên sang đen kịt, cậu cúi đầu nín cười mấy tiếng, kết quả mấy cậu bạn ngồi xung quanh đều nghe thấy, chừng năm giây sau những cặp mắt bàn trên đổ dồn về phía cô, rồi lại cười thành một tràng rõ to.

Rốt cuộc Nhược Vy đã làm gì đắc tội với cái tên này, cô xấu hổ nằm úp mặt xuống bàn kèm theo một cái nhéo thật mạnh vào tay của người dẫn lối cho màn cười này.

Nhất Minh bị nhéo đau điếng, cậu giữ chặt tay Nhược Vy bằng cánh tay còn lại, tay con gái đúng mềm mại, cậu mặc kệ cho cô gái đó cứ nhéo còn bọn họ cứ cười hả hê.

Ai cho phép cậu cười?

Đến khi nào mới thôi đây hả?

Cậu còn dám, có tin tôi ngắt luôn thớ da trên tay cậu ra không?

Nhược Vy càng nhéo mạnh hơn, bọn họ càng cười to hơn, họ được phen cười vỡ bụng.

Cho đến khi thầy chủ nhiệm trở lại lớp, bọn nam sinh mới chịu im lặng. Nhược Vy buông lõng tay ra, tay cô vẫn bị cánh tay kia của Nhất Minh giữ chặt, lúc này cũng chẳng biết vô tình hay cố ý mà tay họ đan lấy nhau.

- Được rồi, không còn ai chọc cậu nữa đâu.

- Cậu còn dám nói. Chẳng phải do cậu hết đó sao?

- Tôi làm gì cậu? Ha ha.

- Còn cười?

- Được, không cười. Nhưng nhìn bộ dạng cậu lúc này không mắc cười mới lạ.

Nhược Vy lặng lẽ ngóc đầu dậy, để lộ đôi mắt long lanh quan sát xung quanh, bọn kia không còn nhìn cô nữa, chỉ còn vị tiểu thiếu gia họ Trần nửa cười nửa không nhìn cô.

Nhược Vy liếc cậu một cái rồi ngồi dậy, bây giờ mới phát hiện tay mình đang dính chặt vào tay tên kia. Ai đó, rụt rè rút tay lại. Chỉnh chu tóc tai, bực dọc cất hết tập vở vào ba lô. Chỉ để cuốn Gia Vị Một Trăm Lẻ Tám trên bàn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét